Lão già mặc áo bào trắng hoàng sợ, cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí đan điền!
Lão ta hoàn toàn chắng thế ngờ được Diệp Bắc Minh lại đột nhiên ra tay, càng không nghĩ tới tốc độ của người này lại kinh khủng đến như vậy!
Lão ta vừa cám nhận được nguy hiểm, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã xuyên thấu đan điền!
Những người khác của Thiên Đạo tông cũng kịp thời phân ứng lại, nhanh chóng bao vây Diệp Bắc Minh!
Lão già áo lam nổi giận gầm lên: “Diệp Bắc Minh, mày to gan lắm, đám đá thương Điền trưởng lão!”
“Sai!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không phải đá thương, là gi*ết!”
Một luồng sức mạnh nổ tung!
Ầm!
Lão già mặc áo bào trắng hóa thành một đám sương má*u, nhuộm đỏ mặt đất!
Giờ phút này.
Tất cá mọi người ở đó đều hồ đồ!
Đôi mắt chịu chấn động, không ngừng co rụt lại!
Dù có nằm mơ bọn họ cũng chẳng thế ngờ, người thanh niên đột nhiên xuất hiện này dám gi*ết ch”ết trưởng lão Thiên Đạo tông!
Sự chấn động mãnh liệt khiến mọi người thậm chí quên mất cảnh giới của Diệp Bắc Minh, dùng cảnh giới Giới Chủ gi*ết ch”ết cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!
“Hít hà!”
Lúc này, cả triệu người tại đây đồng thời hít sâu một hơi!
Bọn họ nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Diệp Bắc Minh, hô hấp gần như dừng lại, bị dọa đến trái tim suýt nữa nố tung!
Thân nữ Túc Hoàng phán ứng lại đầu tiên: “Trưởng lão Thiên Đạo tông mà cũng gi*ết? Cậu ta thật đúng là người nào cũng dám gi*ết!”
“Tiếu thư!”
Hoàn Nhi che miệng nhỏ.
Thánh nữ Tổ Long điện trừng to mắt, cũng không dám tin tưởng!
Đôi mắt nữ hoàng Tu La hiện lên vẻ mừng rỡ: “Người con rế này càng ngày càng phù hợp sở thích của mình, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nên sát phạt quả quyết như vậy!”
Lão già mặc áo lam tức giận, khuôn mặt già nua đen kịt: “Diệp Bắc Minh, gan chó của mày lớn quá rồi!”
“Dám gi*ết trưởng lão Thiên Đạo tòng, mày biết mình đã phạm vào tội ch”ết rồi không?”
Diệp Bẳc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, như là Tử thần quan sát chúng sinh: “Gi*ết thì sao chứ? Các người đều nói chắc chắn sẽ gi*ết tôi mà!”
“Chẳng lẽ ông đây lại để các người đi? Rồi chờ các người đuối gi*ết tôi?”
“Ra tay trước chiếm lợi thế, đạo lý này mà Thiên Đạo tông các người không hiếu há?”
Mọi người ngây người!
Mặc dù nói như vậy không sai!
Nhưng ai có thế nghĩ đến, con mẹ nó anh thực sự có can đảm gi*ết trưởng lão Thiên Đạo tòng ngay trước mặt mọi người!
Một giây sau.
Cảnh tượng làm cho mọi người khiếp sợ hơn xuất hiện!
“Tất cả người Thiên Đạo tông, đều ch”ết cho tôi!”
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chủ động ra tay!
Tiếng rồng ngâm vang lên, suýt chút nữa chấn vỡ tâm thần của mọi người Thiên Đạo tông!
Trần Vô Diễn lui lại theo bản năng!
Lão già mặc áo lam khẽ quát: “Mọi người bảo vệ Thánh tử, lão phu chém ch”ết kẻ này!”
Hơi thở của cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong bùng nổ, sấm sét sau lưng nố vang!
Bàn tay mạnh mẽ vỗ xuống, một tia chớp cuốn tới như một cây roi dài!
“Đứt cho tôi!”
Kiếm trong tay Diệp Bắc Minh chém xuống!
Sấm sét ‘âm ‘âm nố tung!
Dòng khí bùng nổ, lão già áo lam rút lui về phía sau.
Diệp Bắc Minh không những không lùi lại, mà còn cầm kiếm Trấn Ngục xông lên gi*ết!
Cảnh tượng này gây sốc cho tất cả mọi người!
Lão già áo lam bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ oán độc: “Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không?”
“Hành vi hôm nay của mày đã hoàn toàn chôn vùi tương lai của mày!”
“Tất cá những người có liên quan đến mày đều sẽ trả cái giá cực lớn vì hành vi của mày!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Thu hồi lại sự kiêu căng của tông môn lớn các người đi!”
“Tôi không phái con sâu, càng sẽ không để mặc cho các người xâu xé!”
Duỗi tay cho một kiếm!
Gọn gàng và linh hoạt!
Phụt!
Lão già áo lam hóa thành đám sương má*u!
Những người còn lại của Thiên Đạo tòng còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bắc Minh đã quét ngang một kiếm, trong nháy mắt chém ch”ết tất cả mọi người!
Chỉ còn mình Trần Vô Diễn hoảng sợ, con ngươi co rụt lại, điên cuồng lùi ra xa!
Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đi từng bước một về phía Trân Vô Diễn: “Vì sao anh lại có sát ý với tôi nặng như vậy? Hình như đây mới là lần đầu tiên tôi gặp mặt anh mà?”
Đôi mắt Trần Vô Diễn co rụt lại: “Là cậu ra tay trước, cướp đoạt Long Nguyên của tôi!”
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Chắng phái là anh thắng thân nói ra tôi chỉ là con kiến trước sao? Tưởng tôi không nghe thấy há?”