Hạng Vô Nhai lạnh giọng quát: “Ai, cút ra đây!”
Một bóng đen xông từ ngoài cửa vào với tốc độ cực nhanh!
Hạng vỏ Nhai nhướng mày: “Hừ, dám xông vào nơi này? Đáng chết!”
Ông ta hóa thành bóng mờ, chộp về phía đó!
Diệp Bẳc Minh quát lớn: “Dừng tay!”
“Rõ!”
Hạng Vô Nhai nhanh chóng thu tay lại, bóng người kia sợ hãi, ra một thản mồ hôl lạnh.
Người kia nhanh chóng bước tới, quỳ một chân xuống đất: “Vạn Lăng Phong tham kiến chủ nhân!”
“Chủ nhân?”
Hạng Vô Nhai sững sờ.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lẽn tiếng: “Lăng Phong, sao ông biết tôi ờ chỗ này?”
Vạn Lăng Phong ngẩng đầu, khẽ liếc Hạng Vô Nhai: “Này…”
Người này có hơi thở cực kỳ kinh khủng, như hố dữ!
Vừa rồi, trong nháy mắt đó, ông ta cảm nhận được mình suýt bị giết chết!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh giới thiệu: “Đừng sợ, hắn ta là Hạng Vô Nhai, Thánh Cảnh trung kỳ”.
“Đã nhận tôi làm chủ, người một nhà”.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong bất ngờ hít hà: “Trời ạ! Thánh cảnh trung kỳ?”
“Chủ nhân, ngài thật đúng là vô địch!”
“Vừa đến Đại Chu liền hủy diệt nhà họ Chu, còn thu một cấp dưới Thánh Cảnh”.
“E rằng sau này đám tiếu đội Sát Thần chúng tôi không còn nơi dừng chân mất!”
Giọng điệu nhuốm mùi chua chát!
Diệp Bẳc Minh cười mắng: “ông còn ghen nữa đúng không?”
“Yên tâm đi, về sau mỗi người của tiếu đội Sát Thần đều sẽ có sức mạnh như vậy!”
Vạn Lăng Phong kích động gật đầu: “Cảm ơn Thiếu chủ!”
Hạng Vô Nhai âm thầm nhướng mày: “Mặc dù tên này có chút thực lực, nhưng nói như vậy cũng quá tự đại!”
“Người tu võ cấp bậc Thánh Cảnh không phải cứ muốn đào tạo là đào tạo ngay được!”
“Còn đào tạo ra một cái tiếu đội? Một tiếu đội tối thiểu cũng có mười mấy người đi?”
Nói đùa cái gì vậy!”
Hạng Vô Nhai có phần khinh thường.
Ông ta là bị bẳt thần phục, không phải chủ động thần phục!
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh quét ánh mắt lạnh như băng qua: “Sao hả, hình như ông có ý kiến với tôi?”
Ầm!
Chỉ một ý nghĩ!
Hạng Vô Nhai trực tiếp quỳ trên mặt đất, mồ hôl lạnh đầm đìa: “Chủ nhân, thuộc hạ không dám!”
Diệp Bắc Minh không nhìn Hạng Vô Nhai.
Anh quay sang Vạn Lăng Phong: “Tin tức mà ông đi tra thế nào rồi?”
Vạn Lăng Phong đưa một danh sách lên: “Thiếu chủ, gia tộc trên danh sách này đều đã từng ra tay với nhà họ Diệp!”
“Còn có tham dự vào việc hủy diệt nhà họ Diệp không thì tạm thời không biết”.
“Thuộc hạ còn cần cẩn thận đi tra
xét!”
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua danh sách: “Không cần tra xét cẩn thận nữa!”
“Thiếu chủ? Ý của ngài là?”
Vạn Lăng Phong nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Chỉ cần từng ra tay đối phó nhà họ Diệp, đều khó thoát kết cục bị tiẻu diệt!”
“Những chi tiết khác đã không cần thiết biết”.
Anh phất phất tay: “ông đi đi!”
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong đứng dậy rời đi, biến mất trong tầm mắt anh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động: “Hạng Vô Nhai, ông đi địa bàn Côn Luân một chuyến, tiếp nhận người nhà họ Diệp!”
Áp lực trẽn người Hạng vỏ Nhai lúc này mới biết mất: “Rõ!”
Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Nhắc nhở ông một câu, lại dám có bất kỳ suy nghĩ bất kính nào!”
“Ông sẽ chết rất khó coi”.
Một cỗ sát ý lạnh như băng đánh úp lại!
Giờ phút này.
Hạng Vô Nhai cảm thấy như thế mình đang đối mặt với Tử thần!
Nếu ông ta dám có loại suy nghĩ như vừa rồi thì sẽ thật sự chết!
Người đàn ỏng trước mặt khiến ỏng ta cảm nhận được áp lực mà khi đối mặt với tông chủ Huyết Vân Tông cũng không có!
Hạng Vô Nhai hoảng sợ dập đầu: “Chủ nhân, thuộc hạ không dám nữa!”
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Đi đi”.
Rõ!
Hạng Vô Nhai như được đại xá!
Chật vật rời đi!
Đám Diệp Chính Đức lôi ra một cái rương: “Vương thượng, đây đều là vật của riêng Ám Dạ Vương, hiện tại giao lại cho ngài!”
“Ồ?”
Diệp Bằc Minh có vài phần tò mò.
Anh mở ra xem.
Hai mảnh Hổ Phù.
Một cái lệnh bài màu đen được khắc hai chữ “Ám Dạ”.
Còn có một sổ sách ố vàng!
Còn cả mấy chục tấm giấy tờ nhà
Diệp Chính Đức thở dài: “Năm đó, Ám Dạ Vương đã dùng Hổ Phù này dẫn đầu đội quân triệu người!”
“Lệnh bài màu đen này càng là tượng trưng thân phận!”
“Chỉ tiếc, hết thảy đã mất rồi”.
Diệp Bắc Minh nhìn một đống giấy tờ đất đai.
Anh kỳ quái: “Các ông có những giấy tờ đất này, sao cuộc sống còn thê thảm như thế?”
Diệp Chính Đức cười khố: “Vương thượng, sau khỉ nhà họ Diệp hủy diệt, của cải sớm đã bị người khác chiếm…”
“Có giấy tờ đất cũng vô dụng!”
Diệp Bắc Minh cười rất có thâm ý: “Mọi người đi theo tôi!”
“Vương thượng, đi đâu vậy?”
Đám Diệp Chính Đức nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh quơ quơ giấy tờ đất trong tay: “Nói cho bọn họ, Ám Dạ Vương đã trở lại!”
Vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Diệp.
Một bóng người xỉnh đẹp bổng xuất hiện.
Mộ Thiên Thiên hít sâu một hơi: “Diệp Bầc Minh, tôi xin lỗi anh!”
Diệp Bầc Minh bất ngờ: “Xin lồi? Vì sao chứ?”
Mộ Thiên Thiên thành khấn: “Tôi thừa nhận trước đó tôi đã xem thường anh, tôi muốn xin lồi vì tầm mât thiển cận của tôi!”
“TÔI sai rồi, tỏi không nên nhìn anh như thế, giờ tôi rất hối hận!”
Diệp Bẳc Minh càng cảm thấy ngoài ý muốn!
Anh còn tưởng rằng Mộ Thiên Thiẻn là loại phụ nữ mắt cao hơn đầu.
Thế mà cô ta lại tới nói xin lỗi?
Diệp Bắc Minh bật cười: “Có việc cần nhờ tôi?”
Mộ Thiên Thiên gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh suy tư: “Nói nghe xem nào”.
Mộ Thiên Thiên không chần chừ, cô ta nghiêm nghị nhìn Diệp Bẳc Minh: “Tôi đã chứng kiến y thuật của anh, vị trưởng lão của Huyết Vân Tông kia bị anh phế bỏ, còn có thế khôi phục lại!”
“Tôi muốn xin anh đi cứu một người, gân mạch và đan điền của anh ta đã bị phế đi mấy chục năm!”
Diệp Bẳc Minh cười: “Tại sao tôi phải giúp cô?”
Mộ Thiên Thiên cắn cắn môi đỏ, như làm ra quyết định nào đó: “Chỉ cần anh bằng lòng giúp tôi, tôi đáp ứng bất luận yêu cầu gì của anh!”
“Tôi biết anh chướng mẳt tôi, tôi có thế làm người hầu của anh!”