Nghĩ đến đây, Dạ Huyền thoáng hơi dao động.
Thấy bố mình do dự, Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của Dạ Huyền: “Bố, bố còn chần chừ cái gì nữa?”
“Cứ nói cho con nghe khó khăn của bố đi, con nhất định có thế chống đỡ cả bầu trời cho bố và mẹ!”
Một sự tự tin mạnh mẽ ập thẳng vào mặt.
Dạ Huyền thân là ma tôn cũng nhịn không được mà ngấn ra!
Loại khí thế này, ông ấy chỉ từng cảm nhận được ở trên người phụ hoàng mà thôi!
Dạ Huyền hít sâu một hơi: “Minh nhi, bố có thế cùng con đánh cược một lần!”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: “Bố, bố nói xem, đánh cược như thế nào?”
Dạ Huyền suy tư trong chốc lát, thở ra một hơi khí đục.
Vổ lên bả vai của Diệp Bác Minh một cái.
“Minh nhi, đây là một ván cược
lớn!
“Nếu như con thắng, nguy cơ của Đại Lục Chân Võ cùng với Thiên Ma tộc sẽ được giải trừ!”
“Còn nếu như con thua, bố sẽ phải tan xương nát thịt, muôn kiếp không được siêu sinh!”
Cơ thế Diệp Bắc Minh run rẩy.
Anh trầm mặc hồi lâu: “Bố, có nghiêm trọng đến thế không?”
Dạ Huyền gật đầu: “Bố liên thủ với Tử Long, phân tán lực lượng của cả người mới áp chế được con đường giữa Ma Uyên và Ma giới”.
“Nhìn tình hình trước mặt, nhiều nhất cũng chỉ có thế áp chế năm năm nữa thôi!”
“Con có hai cách đế mà cứu vãn hết thảy mọi thứ!”
“Thứ nhất, trong khoảng thời gian năm năm, con phải tìm được biện pháp tu bố khe hờ giữa Ma Uyên và Ma giới!”
“Vậy thì bố sẽ sống sót, Thiên Ma tộc cũng có thêm cơ hội ít nhất là mười nghìn năm nữa đế thở dốc!”
“Cách thứ hai thì sao”.
“Cách thứ hai?”
Dạ Huyền nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu một cái.
“Minh nhi, biện pháp thứ hai này hoàn toàn không thể làm được”.
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy tự tin: “Bố, bố còn chưa nói thì sao biết là không làm được?”
Dạ Huyền nhìn Diệp Bắc Minh, không đành lòng đả kích anh: “Minh nhi, biện pháp thứ hai này chính là…”
“Trong vòng năm năm, con phải trở thành người mạnh nhất ở Đại Lục Chân Võ!”
“Cái này thì thôi đi, nhưng con còn phải trở thành người mạnh nhất của Đai Luc Cao Võ nữa!”
“Chuyện này căn bản là không có khả năng, ngay cả Diệp Phá Thiên thuộc nhà họ Diệp Thượng cổ cũng làm không được”.
Dạ Huyền lắc đầu.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh chợt lóe ánh sáng.
Nhưng cũng chưa nói gì!
“Tiểu Tháp, trong vòng năm năm, tỷ lệ đế tôi đứng ớ đỉnh của Đại Lục Cao Võ là bao nhiêu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo nghễ: “Năm năm? Tên nhóc nhà cậu đang xem thường ai thế hả?”
“Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần cậu nghiêm túc tu võ!”
“Điên cuồng nâng cao bản thân, ba năm cũng đủ!”
Ba năm?
So với thời hạn mà phụ thân nói còn ít hơn hai năm!
Thấy Diệp Bắc Minh không nói câu gì, Dạ Huyền cũng tưởng rằng Diệp Bắc Minh đã từ bỏ biện pháp thứ hai.
Quá không thực tế rồi!
Bỗng nhiên.
Dạ Huyền cười mỉm: “Minh nhi, Thiên Ma cửu Biến con tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Chậm quá, mới đến tầng thứ ba mà thôi”.
Thật sự rất chậm!
Anh học những công pháp khác, hầu như chỉ cần vài tiếng là đã lĩnh ngộ hoàn toàn!
Duy chỉ có Thiên Ma cửu Biến, thời gian đã trôi qua cả nửa năm, lại vẫn chỉ tới được tầng thứ ba!
Tuy nhiên những lời này khi đến tai Dạ Huyền, lại nhấc lên muôn vàn sóng to gió lớn!
Cái gì?
“Tâng ba ư? Lại còn mà thôi…”
Khóe miệng Dạ Huyền run rẩy thật mạnh: “Chẳng lẽ Minh nhi thật sự thừa kế thiên phú của Diệp Phá Thiên?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Sao thế? Tâng thứ ba mạnh lắm ạ?”
“Mẹ nó!”
Dạ Huyền nhịn không được mà chửi bậy: “Thằng nhóc thúi, biết cái gì gọi là khó học hay không?”
“Đây là công pháp đứng đầu trong Thiên Ma tộc, bố năm đó tu luyện cả ba trăm năm cũng chỉ tới được tầng thứ ba!”
“Cho dù hiện tại bố đã là ma tôn thì cũng chi mới tới tầng thứ sáu mà thôi!”
“Con mẹ nó chỉ mới có nửa năm ngắn ngủi mà con đã luyện đến tầng ba, con nói xem có mạnh hay không hả!”
Đồng thời nội tâm Dạ Huyền cũng dâng lên sóng gió kinh hoàng.
Thiên phú của Minh nhi quá phi lý, chẳng lẽ thật sự có cơ hội hay sao?
Nghĩ đến đây.
Dạ Huyền đột ngột đưa tay ra, nắm lấy bả vai Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh hơi chút sững sờ: “Bố, sao vậy?”
Dạ Huyền nở nụ cười rộng đến tận mang tai: “Nhóc con, nói cho con một câu!”
“Thiên Ma cửu Biến có thể truyền thừa, ngày hôm nay bố sẽ truyền thụ hết tất cả Thiên Ma Lục Biến mà bố đã lĩnh ngộ sang cho con!”
Rầm!
Con ngươi của Dạ Huyền chợt đông cứng lại, giữa chân mày cũng xuất hiện một con mắt nhỏ!
Một luồng ánh sáng mang theo phù văn vô tận, ngay lập tức xâm nhập vào trong đầu Diệp Bắc Minh.
Cả người Diệp Bắc Minh chấn động mạnh, cứ như là bỗng nhiên được thông suốt vậy!
Thiên Ma cửu Biến tầng thứ tư, lĩnh ngộ!
Thiên Ma cửu Biến tầng thứ năm, lĩnh ngộ!
Thiên Ma cửu Biến tầng thứ sáu, lĩnh ngộ!
“Thì ra là như vậy, ra là có chuyện này ư!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiếu ra.
Dạ Huyền dường như vừa nghĩ đến chuyện gì, không thế tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, con lĩnh ngộ nhanh đến vậy hả?”
Theo đạo lý mà nói, cho dù là truyền thừa trực tiếp.
Cũng cần một đoạn thời gian đế tiêu hóa chứ!
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Lĩnh ngộ rồi, rất đơn giản mà”.
“Thiên Ma cửu Biến tầng thứ tư, chiến lực mạnh nhất bộc phát hơn bốn lần!”
“Thiên Ma cửu Biến tầng thứ năm, Ma Hóa!”
“Thiên Ma cửu Biến tầng thứ sáu, chiếm đoạt!”
Diệp Bắc Minh một hơi nói ra ba loại biến hóa cửa tầng bốn, năm, sáu.