Chương 980: Ba thứ lấy từ chiến trường Thái Cổ
Ánh mẳt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Là do bọn họ ghen tị với thiên phú của Hoa tộc?”
Diệp Phá Thiên nói: “Đây chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác”.
“Nguyên nhân gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Diệp Phá Thiên nói: “Năm đó tôi tình cờ đi vào chiến trường Thái cố, sau đó đã mang ba thứ từ trong đó ra”.
“Chiến trường Thái cố?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến cái tên này.
Diệp Phá Thiên giải thích: ‘Thế giới Cao Võ đồn đãi đó là nơi chiến đấu của các vị thần Thái cố”.
“Trong số hai thứ đồ tôi mang ra khỏi đó, một cái chính là Long mạch đồ thế giới Tam Thiên!”
Diệp Bắc Minh chấn động: “Là thứ này sao?”
Anh khoát tay, Long mạch đồ thế giới Tam Thiên xuất hiện.
“Đúng là nó, không ngờ cậu đã lấy được”.
Diệp Phá Thiên khẳng định trả lời: “Nói như vậy, chắc cậu cũng lấy được cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi?”
Diệp Bắc Minh càng thêm kinh ngạc: ‘Tố tiên, ông cũng biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?”
Diệp Phá Thiên hừ nhẹ một tiếng: “Hừ, thằng nhóc thối, đó chính là món đồ thứ hai mà tôi mang ra từ chiến trường Thái cố!”
Cái gì?
Diệp Bắc Mỉnh hoàn toàn ngây người.
Tòa tháp này lại là do Diệp Phá Thiên mang ra từ chiến trường Thái CỔ
Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ, lập tức truyền âm: ‘Tiểu tháp, hóa ra đây là thân thế của ông sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc: “Đúng vậy, cậu còn nhớ rõ những lời tôi nói với cậu trước kia không?”
“Sau một trận đại chiến, tất cả đều biến mất”.
“Chủ nhản đầu tiên của tôi cũng bời vậy mà ngã xuống, nơi chiến đấu rất có thể chính là chiến trường Thái Cố!”
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu.
Diệp Phá Thiên tiếp tục nói: “Hai người là lượt thứ hai tiến vào nơi đây”.
Diệp Bắc Minh tò mò: “Người thứ nhất là ai?”
“Ông ta nói chính mình tên là Long Đế, tôi còn nhận ông ta làm đồ đệ”.
“Long Đế! Đậu má, lại là ông ta!”
Diệp Bắc Minh co rúm khỏe miệng.
Diệp Phá Thiên nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Cậu từng gặp ông ta à?”
“Đâu chí là từng gặp…”
Diệp Bắc Minh kể lại mọi chuyện.
Cuối cùng anh đã hiểu được vì sao Long Đế muốn nhận mình làm đồ đệ, còn truyền cho mình tất cả mọi thứ vỏ điều kiện nữa.
Hóa ra Long Đế là đệ tử của tổ tiên Diệp Phá Thiên!
Tất cả đều có thể giải thích rõ ràng.
Ầm!
Lúc này, bia mộ của Diệp Phá Thiên trở nên ảm đạm: “Bắc Minh, tôi khỏng còn nhiều thời gian nữa”.
“Đây là món đồ thứ ba mà tôi mang ra từ chiến trường Thái cố, hôm nay giao cho cậu”.
Vừa dứt lời, phần mộ của Diệp Phá Thlẻn nố tung, một luồng ánh sáng vàng bay ra từ đó!
Sau khi vật ấy bay ra liền lơ lửng ở trước mặt Diệp Bắc Minh.
Không ngờ lại là một tờ giấy màu vàng.
Nó giống như được tạo ra từ vàng ròng, bên trên có khắc rất nhiều chữ cái.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại không hiếu một chữ nào cả!
“Đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Diệp Phá Thiên quyết đoán trả lời: “Tỏi cũng không biết”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “ông cũng không biết?”
Giọng nói của Diệp Phá Thiên vang lên: “Chữ cái ở phía trên rất cổ xưa, có lẽ là ngôn ngữ của thần”.
“Chiến trường Thái cố đã hoàn toàn sụp đổ, vạn vật đều bị phá hủy, không còn lại cái gì”.
“Tờ giấy vàng này là do tôi tìm được ở nơi sâu nhất trong chiến trường Thái cố, thế mà thứ này vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, tuyệt đối không phải là một vật đơn giản”.
“Bây giờ tôi giao nó cho cậu”.
Diệp Bắc Minh cầm lấy tờ giấy vàng.
Vô cùng mềm mại, giống như không có sức nặng vậy!
“Tiểu tháp, ông có biết thứ này không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Có lẽ là biết, nhưng không nghĩ ra”.
“Ông nói vậy chẳng khác gì không trả lời”.
Diệp Bắc Minh than thở một câu, sau đó cất tờ giấy vàng đi.
Anh lại khó hiểu hỏi: “Tố tiên, nếu vật ấy là do ông mang ra từ chiến trường Thái cố, chắc hẳn là vô cùng bí an .
“Vì sao lại bị các thế lực khác biết chứ?”
Nghe được lời này, Diệp Phá Thiên lai đôt nhiên trầm măc.
Một lúc lâu sau, ông ta mới khó khăn mở miệng: “Là người mà tôi yêu đã phản bội tôi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.
Diệp Phá Thiên thở dài: “Bà ta là con cháu chủng tộc Thần Huyết, nếu khỏng phải do bà ta…”
“Quên đi, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chuyện cũ đã mai một theo gió”.
Diệp Phá Thiên buồn bã cười, không muốn nhiều lời nữa.
Diệp Bắc Minh cũng khỏng tiện hỏi.
Anh nâng tay lấy kiếm Đoạn Long ra: “Tố tiên, tôi dùng thanh kiếm này rất thuận tay, sau khi nó được tôi sửa chữa đã lại bị gãy…”
Diệp Phá Thiên sửng sốt, chợt nở nụ cười: “Gãy thì gãy đi”.
“Cứ đế nó giống như cuộc đời tôi, đế lại tiếc nuối không trọn vẹn đi”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động một chút.