Tôn Thiến bắt lấy cố tay Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, làm sao bây giờ?”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đông lại: “Mẹ anh tạm thời sẽ không có nguy hiếm, thứ những người kia muốn hắn là anh và con của anh!”
Tôn Thiến cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình.
Chu Nhược Giai nhướng mày: “Bắc Minh, anh định làm gì?”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được hơi thở trong bụng Tôn Thiến, ngưng trọng đáp: “Một mình anh đi Đại Lục Thượng cổ, Nhược Giai, em ở lại đây chăm sóc cho Tôn Thiến!”
“Lúc ở Thanh Huyền Tông, anh từng cảm giác hơi thở và tính toán thời gian, cũng sắp được mười tháng rồi”.
“Tôn Thiến sắp sinh sao?”
Khuôn mặt Tôn Thiến đỏ lên: “Bắc Minh, Ngân La cô nương nói, vẩn chưa tới thời điểm Tiểu Thần Thần ra đời đâu”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh chần chờ hỏi lại: “Lần đầu tiên của chúng ta… ừm, chẳng phải đã qua gần mười tháng sao?”
Ngân La che miệng cười trộm: “Cậu chủ, nhân loại và Ma tộc không giống nhau”.
“Nhân loại mang thai, sinh nờ trong vòng mười tháng hoàn toàn không thành vấn đề”.
“Nhưng Ma tộc cần hấp thụ đầy đủ năng lượng mới có thể sinh ra, nếu không đủ năng lượng, thai nhi sẽ cảm thấy ở lại trong bụng mẹ an toàn hơn!”
“Cậu chủ nhỏ muốn ra ngoài cần phải hấp thu đủ năng lượng!”
“Trước đó Tôn cô nương bị đau bụng là bời vì cậu chủ nhỏ đói bụng, tạo thành thai động mà thôi”.
Nghe xong Ngân La giải thích, Diệp Bắc Minh ngây người.
Còn có cách nói này?
Chẳng lẽ lúc trước anh sinh ra cũng cần năng lượng?
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh ngơ ngấn!
Anh nhớ ra rồi!
Sau khi mẹ trở về Long Quốc, mẹ từng sưu tầm dược liệu khắp nơi!
Tất cả cũng là để chuẩn bị cho anh sinh ra!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh hơi cay cay, anh khoát tay, một gốc cây Huyết Sâm mười ngàn năm xuất hiện trong tay: “Thiến Nhi, đây là Huyết Sâm mười ngàn năm SƯ phụ đế lại cho anh!”
“Huyết Sâm mười ngàn năm?
Cái này quá quý giá”, Tôn Thiến vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh nghiêm mặt: “Không có gì quan trọng bằng em và con”.
“Bắc Minh…”
Đôi mắt Tôn Thiến đỏ ửng.
Chu Nhược Giai mỉm cười: “Tôn Thiến, cô cứ ăn đi, Bắc Minh chắc chắn sẽ không để cô và con phải khổ’.
Tôn Thiến không chần chừ nữa, coi Huyết Sâm mười ngàn năm như hoa quả, an sạch.
Một giây sau, trên bụng cô chợt lóe lên ánh sáng đỏ rồi biến mất, toàn bộ bị thai nhi hấp thu.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp giật giật: “Này là xong rồi?”
Một gốc cây Huyết Sâm mười ngàn năm vô cùng quý giá.
Nhưng ngay cả cái bọt nước cũng không nổi lên!
Ngân La che miệng cười trộm: “Cậu chủ, cái này chỉ như muối bỏ bế, cậu chủ nhỏ còn muốn ăn nhiều thứ…”
Chưa nói xong một câu.
Ngân La đột nhiên biến sắc!
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời!
“Ai?
Chợt.
Ầm ầm!
Bầu trời truyền đến một tiếng nố rung trời.
Một giây sau, nước biển sôi trào, hơn chục ngàn con ma thú xung quanh đảo đồng thời lao ra từ biển sau, con nào cũng vô cùng kiêng ky nhìn lên bầu trời.
Một khe hở không gian trống rỗng xuất hiện, bên trong lộ ra một lối đi.
Từ trong đó, có năm lão già đi ra.
Ba người trong đó, một người lùn, một người mặt dài, còn có một người chột mắt!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức ứa máu, đỏ bừng!
Dù nằm mơ anh cũng ghi nhớ mấy người kia.
Đúng là bọn họ giết vào trong sơn cốc, khiến mẹ bị thương nặng rồi bắt bà ấy đi.
Lão già lùn động động bả vai: “Tùy tiện thế mà cũng tìm được?”
Lão già mặt dài nhìn chằm chằm: “Người phụ nữ mang thai kia ở nơi này!”
“ồ, Thanh niên này là… Diệp Bắc Minh?”
Lão già chột mắt sững sờ, chợt cười to: “Ha ha ha! Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, được đến lại chẳng phí công!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng nhắc nhở: “Thần Đế! Năm người Thần Đế!”
“Năm người Thần Đế, thật sự rất nể mặt tôi đó!”
Diệp Bắc Minh không sợ chút nào, chiến ý trong con ngươi dâng trào.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Cậu đừng quá lo lắng, cảnh giới của bọn họ bị áp chế”.
“Cảnh giới bị áp chế? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Bắc Minh tò mò.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Võ giả ở thế giới cao cấp muốn đi đến thế giới cấp thấp thì cảnh giới không được vượt quá cảnh giới cao nhất của thế giới cấp thấp!”
“Nếu như mạnh mẽ xâm nhập, bọn họ sẽ bị lực lượng của thế giới đè nát!”
“Mặc dù là Thần Đế, nhưng sức mạnh bọn họ có thế phát huy ra nhiều lắm là mức cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm năm người Thần Đế trên bầu trời, ánh mắt vừa điên cuồng vừa lạnh lẽo: “Cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong? Vậy thì sợ cái rắm gì!”
Anh quát to: “Năm tên chó già kia, cút xuống đây nhận lấy cái chết đi!”
Nụ cười của năm lão già kia cứng lại.
Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng chẳng thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại ngông cuồng như thế.
Khóe mắt hung hăng co rúm lại!