Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi đến trước mặt đám người nhà họ Diệp, cho mỗi người ăn một viên đan dược.
Xung quanh an tĩnh đến đáng sợ!
Không ai dám nói chuyện, lại không dám ra tay.
Đột nhiên.
“Diệp Bắc Minh, bây giờ cậu có thế thả Tư Dao ra rồi!”
Giọng nói lạnh như băng của lão tố nhà họ Dịch truyền đến.
Diệp Bắc Minh cười: “Thả cô ta?”
Sắc mặt lão tổ nhà họ Dịch lạnh lẽo: “Thứ nhất, đây là lần thứ hai cậu xâm nhập vào nhà họ Dịch, lão phu đã không ra tay!”
“Coi như là rất khách khí với cậu rồi!”
“Thứ hai, cậu giết mẹ của Tư Dao, lão phu cũng không nói gì!”
“Dù sao Tư Dao đã bắt người nhà họ Diệp!”
“Thứ ba, cậu đã phế bỏ một cánh tay của Tư Dao!”
“Con bé cũng coi như đã phải chịu trừng phạt!”
“Thứ tư, chúng tôi đã thả người nhà họ Diệp, nhà họ Dịch tôi cũng không muốn đối dich với câu!”
“Chuyện này dừng ở đây thôi!”
Ông ta vừa nói xong!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người nhà họ Dịch đều khiếp sợ nhìn lão tố!
Trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin!
Cho dù là Dịch Tư Dao cũng ngây ra, ngơ ngác nhìn lão tổ nhà họ Dịch: “õng cố, ông nói cái gì vậy?”
“Cứ đế yên như vậy sao?”
Điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ chính là.
“Ha ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh đùa cợt cười ra tiếng: “Dừng ở đây? ông đang suy nghĩ gì đấy!”
“Nhà họ Dịch nợ tôi một trăm năm mươi triệu đồng không trả, ngược lại còn xỏng vào nhà họ Diệp, làm cậu tôi bị thương nặng!”
“Bắt người nhà họ Diệp của tôi đi, đuối giết em họ và nô bộc của tôi!”
“Bây giờ lại nhẹ nhàng nói một câu dừng ở đây?”
Lão tố nhà họ Dịch nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Như thế nào ư?”
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.
Anh hùng hồn nói ra từng chữ: “Dám! Gây! Tổn! Thương! Người! Nhà! Họ! Diệp!”
“Phải! Bị ! Diệt! Chín! Tộc!”
Ầm ầm!
Nhà họ Dịch trong nháy mắt vỡ tổ.
“Diệp Bắc Minh, cậu đúng là ngông cuồng!”
“Lời này mà cậu cũng dám nói?”
“Cậu coi nhà họ Dịch chúng tôi là cái gì?”
“Diệt chín tộc nhà họ Dịch? Mẹ nó cậu đang nằm mơ sao!”
“Tên súc sinh, chỉ bằng câu nói này của cậu, nhà họ Diệp đã đáng chết rồi!”
Tất cả mọi người đều không nhịn được hét to!
Lão tổ nhà họ Dịch cũng vô cùng giận dữ: “Diệp Bắc Minh, nếu không phải lão phu kiêng kị người đứng sau luyện đan cho cậu!”
“Cậu cho rằng cậu thật sự có thế diễu võ giương oai ở nhà họ Dịch sao?”
Phải!
Lão tố nhà họ Dịch không sợ Diệp Bắc Minh!
Điều ông ta quan tâm là người đứng phía sau Diệp Bắc Minh, luyện chế ra đan dược tuyệt phấm, thậm chí là đan dược thánh phẩm kia!
Đối phương có thế là một vị Đan Hoàng cấp cao!
Thậm chí.
Có thế là một vị Đan Đế!
Diệp Bắc Minh cười một tiếng sâu xa: ‘Tôi có thế nói cho ông biết, ông không cần kiêng kị người sau lưng tôi!”
“Yên tâm, sau lưng tôi không có bất kỳ ai cả”.
“Những đan dược kia đều là tôi tự mình luyện chế, ông có thế ra tay rồi!”
Lão tổ nhà họ Dịch sững sờ, căn bản không tin.
Diệp Bắc Minh có thế luyện chế ra đan dược thánh phẩm?
Nói đùa cái gì vậy!
Cho dù cậu ta có bắt đầu luyện đan từ trong bụng mẹ, cũng tuyệt đối không có khả năng luyện chế ra đan dược thánh phẩm!
Lão tổ nhà họ Dịch cười lạnh: “Nhóc con, khoác lác vừa thôi!”
“Nếu sau lưng cậu không có một vị Đan Hoàng làm chỗ dựa, cậu dám giết Đan Hoàng của Long Đường ư?”
“Là người sau lưng cậu khiến cậu khỏng thèm sợ hãi đúng không!”
Dịch Tư Dao nhìn Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, ngài tha cho tôi đi…”
“Tư Dao thật sự biết sai rồi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn về phía Dịch Tư Dao: “Tôi cho phép cô nói chuyện rồi sao?”
Anh đưa tay ra bắt lấy cánh tay mềm mại của cô ta!
Ầm!
Cánh tay bị xé rách xuống!
“A!”
Dịch Tư Dao gần như đau đớn đến chết.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đáng thương cầu xin tha thứ, lại bị đối xử như thế!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bắt lấy đùi của Dịch Tư Dao, lại dùng sức xé rách một lần nữa!
Ầm!
Máu tươi bắn ra!
Dịch Vạn Hùng đau lòng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mẹ nó cậu điên rồi sao?”
“Mau thả con gái tôi ra!”
Diệp Bắc Minh chế giễu: “Mấy người cũng biết đau lòng sao?”
“Lúc con gái của ông cắt đứt tay chân của cậu tôi, có nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày này sao?”
Anh lại đưa tay ra bắt lấy cái chân cuối cùng của Dịch Tư Dao!
Ầm!
Đùi và thân thế tách rời!
Ä!”
Đám người nhà họ Dịch hít khí lạnh, tê cả da đầu, đều sợ hãi choáng váng!
Dịch Tư Dao đau đến mức toàn thân run rấy, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo: “A a a! Ông cố, cứu mạng… Mau giết tẽn phế vật này đi!”
Diệp Bắc Minh gỉổng như ném rác
rưởi.
Tiện tay ném Dịch Tư Dao ra!
Cô ta rơi xuống đất.
Anh nâng một chân lên!
Đạp xuống đầu Dịch Tư Dao!
Gọn gàng mà linh hoạt!
Dịch Tư Dao hoảng sợ kêu to: “Đừng mà… Cầu xin anh…”
Ầm!
Đầu cô ta nố tung giống như dưa
hấu!
Tràn ngập bạo lực vô tận!
Trái tim Dịch Vạn Hùng co rúm lại, gào thét về phía Diệp Bắc Minh: “Lão tố, mau giết tên súc sinh này!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Dịch Vạn Hùng: “ồng rất thích nói chuyện à?”
Vèo!
Sát ý lạnh như băng đánh tới!
Dịch Vạn Hùng sắp tức chết: “Nói chuyện cũng có lồi sao?”
Ầm!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh rơi xuống trước người Dịch Vạn Hùng, chém kiếm Đoạn Long xuống!
Hai mắt Dịch Vạn Hùng tối sầm lại, hóa thành một bãi máu ngay trước mặt mọi người!
Lão tổ nhà họ Dịch hoàn toàn nối giận, cắn chặt răng.
Giọng nói giống như ma quỷ, tức giận đến mức run rấy: “Diệp Bắc Minh, lão phu đã sống đến 1500 tuổi!”
“Chưa bao giờ thấy người nào ngông cuồng như cậu!”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời một câu: “Bây giờ ông đã nhìn thấy chưa?”
“Đờ mờ!”
Lão tổ nhà họ Dịch không nhịn được mà nói tục, tức giận gào thét: “Cho dù sau lưng cậu thật sự có một vị Đan Đế, hôm nay lão phu cũng muốn giết cậu!”
Đột nhiên.
Lão tổ nhà họ Dịch vặn vẹo thân thế, hóa thành một tàn ảnh, đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh!
Vèo!
Một luồng khí kinh khủng nố tung, xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh.
Trong tay ông ta xuất hiện hai cái búa lớn đen sì, chém về phía đầu Diệp Bẳc Minh!
Ánh mát Diệp Bắc Minh lạnh như băng, đưa kiếm Đoạn Long trong tay ra ngăn cản!
Keng!
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên. Hai cái búa lớn vỡ vụn!
“Không!”
Trái tim lão tổ nhà họ Dịch run rẩy, chỉ cảm thấy ngạt thở!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, lão tố nhà họ Dịch biết uy lực của kiếm Đoạn Long, liền vội vàng tránh né!
Tốc độ quá nhanh!