Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1443: Hậu duệ của Hoa tộc Thượng cổ?
Nhậm Kiếm Hành nhìn về phía Diệp Bắc Minh rời đi, tiến lên một bước: “Hai vị tiền bối, mọi người của Huyền Thiên Tông cáo từ!”
Ánh mắt của Dư Khải Đông cực kỳ lạnh lùng, liếc nhìn về phía Diệp Bắc Minh rời đi: “Tiền bối, mọi người trong Thiên Đạo Tông xỉn cáo từ!”
Hai người đứng đầu tông môn đêu rời đi, những người còn lại sao dám ở lại lâu?
Mọi người lần lượt nói cáo từ rồi rời đi!
Dư Khải Đông vừa mới rờỉ khỏi nhà họ Giang.
Một người đàn ông mặc y phục dạ hành nhanh chóng chạy tới, quỳ một chân xuống: “Bái kiến ông Dư!”
Dư Khải Đông lạnh lùng nói: “Đã ghi chép lại lộ trình tiểu tử kia rờỉ đỉ chưa?”
Người đàn ông quỳ trên mặt đất run giọng nói: “Ông Dư, tiểu tử này rất tà môn!”
“Mấy người chúng tôi rất giỏi thuật ấn nấp và theo dõi, đã đuổi theo mấy trăm trượng, tiểu
tử này lại có thể phát hiện tung tích của chúng tôi!1′
“Toàn bộ tiểu đội, ngoại trừ tôi thì toàn bộ đã rơi xuống một sơn cốc cách đó một trăm dặm!1′
Sắc mặt Dư Khải Đông trầm xuống: “Đi, đưa tôi đến đó!”
“Vâng!”
Dưới sự dẫn dắt của người này, Dư Khải Đông đi đến một sơn cốc.
Máu thịt bay tứ tung trên mặt đất, khắp nơi đêu là máu!
Người đàn ông mặc y phục dạ hành chỉ về một hướng: “Diệp Bắc Minh rời khỏi từ nơi này, thuộc hạ không dám tiếp tục theo dõi…”
“Mong trưởng lão thứ tội!”
“Thứ tội? Thứ tội mẹ cậu đấy!”
Bùm!
Dư Khải Đông tung một chưởng, người đàn ông mặc y phục dạ hành nổ tung tại chỗ!
Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Phế vật vô dụng, ngay cả một người cũng không theo dõi được!”
“Ông đây lưu lại cậu có ích gì?”
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Dư Khải Đông bước ra, đuổi vào trong sơn cốc!
Nửa giờ sau, bọn họ đi xuyên qua toàn bộ sơn cốc.
Phía trước là một đồng bằng rộng mở thông suốt!
Sắc mặt Dư Khải Đông trầm xuống như nước, sau một hồi im lặng thì mới trầm giọng nói: “Đi, trở về tông môn!”
Một người đàn ông trung niên khó hiểu: “Ông Dư, bây giờ chúng ta không đuổi theo sao?”
“Nếu như tìm được tiểu tử kia, chúng ta đồng loạt ra tay thì nhất định có thể bắt được cậu ta!”
“Tiểu tử này là người còn sót lại của Hoa tộc Thượng cổ, lại mang theo di tích Côn Luân Thượng cổ bỏ túi!”
“Nói không chừng trên người cậu ta đang cất giấu bí mật của Hoa Tộc!”
“Năm đó, khi Hoa Tộc bị diệt, chúng ta cũng chưa tìm ra được bí mật kia, hiện tại trời đang cho chúng ta cơ hội tốt!”
Dư Khải Đông cười lạnh một tiếng: “ông có biết tiểu tử kia đi đâu không?”
“Tiểu tử này rất cổ quái, trong một giờ đã từ cảnh giới Chân Linh thăng đến cảnh giới Siêu Phàm, tuyệt đối không phải người bình thường!”
“Trên người cậu ta chắc chắn có bí mật của Hoa Tộc, nhưng hiện tại chúng ta chưa chắc đã đuổi kịp!”
Người đàn ông trung niên hơi mím miệng, cảm giác có chút đáng tiếc: “ông Dư, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy từ bỏ sao?”
“Nếu tin tức người của Hoa tộc Thượng cổ trở về truyền ra ngoài thì toàn bộ Huyền Giới sẽ chấn động!”
“Nhiều nhất là nửa ngày, toàn bộ thế lực của Huyền Giới đêu sẽ truy tìm tên tiểu tử này!”
Dư Khải Đông tự tin mỉm cười: “Tôi có biện pháp khiến cậu ta lộ diện!”
,rồ?”
Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Ánh mắt của Dư Khải Đông càng lúc càng lạnh như băng: “Tiểu tử này chắc chắn là Diệp Bắc Minh của thế giới Tam Thiên, Lục Bạch Hạc mới mang tin tức về không lâu!”
“Đám người Từ Trung Thiên tự nổ đan điền của mình, cùng Diệp Bắc Minh lấy mạng đổi mạng!”
“Bây giờ xem ra Lục Bạch Hạc rõ ràng đang nói dối!”
“Trở về tra hỏi Lục Bạch Hạc một chút, tuyệt đối sẽ có lời hơn vỉệc truy đuổi Diệp Bắc Minh!”
Đám người Dư Khải Đông vừa rời khỏi đây.
Nhậm Kiếm Hành đã xuất hiện cùng sáu ông lão khác: “Khí tức đã biến mất ở chỗ này!”
Bảy người tìm kiếm xung quanh cửa sơn cốc.
Cuối cùng tụ tập chung một chỗ, mọi người đều lắc đầu.
Một ông lão mặc quần áo may vá, vác cây đả cẩu bổng trên lưng: “ông Thất, ông có chắc chắn mình không nhìn lầm đấy chứ”
“Tiểu tử kia thật sự là hậu duệ của Hoa tộc Thượng cổ à?”
“Ông Thất, nếu như ông dám lừa gạt tôi!”
Bà lão mặc áo đỏ bên cạnh bổ sung một câu: “Khỉ tôi trở về, tôi nhất định sẽ đánh mông ông đến nở hoa!”
Nhậm Kiếm Hành dở khóc dở cười: “Sư tỷ, sao tôi dám lừa gạt bà?”
“Tiểu tử kia nhất định là người của Hoa tộc
Thượng cổ, tôi có thể lấy mạng ra thề!”
Sáu người còn lại nheo mắt nhìn!
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Cho dù thế nào đi nữa, dốc hết toàn bộ sức mạnh của Huyền Thiên Tông, nhất định phải tìm được tên tiểu tử này trong vòng ba ngày!”
“Đây chính là lời hứa mà Huyền Thiên Tông của chúng ta đã hứa với tổ tiên của Hoa Tộc…”
Mười lăm phút sau, mọi người Băng Cực Cung đều xuất hiện ở đây.
Một cô gái mặc cung trang lắc đầu: “Thánh nữ, khí tức đã bị chặt đút!”
“Người trẻ tuổi của Hoa Tộc này dường như đã biến mất trong không khí!”
Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Nại Tuyết hiện lên vẻ lạnh lùng: “Chỉ cần anh ta rời khỏi ở chỗ này thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết!”
Một giây tiếp theo.
Thẩm Nại Tuyết mở đôi môi đỏ mọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK