Đê’ Khởi La cắn răng: “õng chín, tại sao những người này lại nhục nhã người khác như vậy?”
Đế Khuyết vẫn cau mày: “Chúng ta đừng quan tâm đến chuyện này, những người kia đều là con cháu đời sau của Thần Huyết!”
“Tổ tiên của bọn họ đã từng bước vào chiến trường Thái cổ, máu thịt đạt được tiến hóa”.
Đê’ Khởi La siết chặt nắm tay: “Dù có là đời sau của Thần Huyết thì cũng chẳng thể làm nhục người khác như vậy chứ!”
“Ha ha ha”.
Một cô gái tóc vàng cười đến run rẩy cả người: “Dáng vẻ phẩn nộ của anh ta thật là buồn cười!”
Cô bạn thân bên cạnh gật đầu: “Cậu nhìn anh ta lúng ta lúng túng cứu người đi kìa, thật là thú vị!”
“Chúng ta có nên nói cho anh ta, cô nàng đê tiện này đã không còn cứu nổi nữa không?”
“Ồ, cậu tàn nhẫn thật á!”
“Ha ha ha ha…”
Mười mấy người ôm bụng cười to.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, giọng nói đau lòng đến run rẩy: “Nhị sư tỷ của tao sai ở đâu chứ? Chúng mày lại đối xử với chị ấy như vậy?”
Cô gái tóc vàng nở nụ cười đầy nghiền ngẫm: “Cò ta học tập võ kỹ của Hoa tộc chính là một sai lầm!”
“Cò ta làm sư tỷ của người thuộc Hoa tộc chính là sai lầm!”
“Lùi cả chục nghìn bước mà nói, tao bảo cô ta sai thì chính là sai!”
“Tao muốn chơi cò ta thế nào thì chơi thế ấy, hiếu chưa?”
Cô gái tóc vàng ngạo mạn nói tiếp: “Đúng rồi, để tao nói cho mày biết một cáu!”
“Tu vi của sư tỷ mày là do tao bảo người ta phế!”
“Xương cốt của sư tỷ mày là tao bảo người ta bẻ gãy!”
“Còn có đôi mắt của sư tỷ mày nữa, cũng là tao bảo người ta đào đấy!”
Diệp Bắc Minh gào lên: “Cút mẹ mày đi!”
Rống!
Một tiếng rồng ngâm!
Hư ảnh của bốn đầu Chân Long – huyết long, Tổ Long, long hồn, long mạch đồng loạt xuất hiện!
Như một con dã thú giận dữ, lao về phía cô gái tóc vàng!
“Hơi thở thật là khủng bố…”
Mọi người xung quanh ai nấy cũng ngây người, trong lòng nhấc lên sóng lớn đồ sộ!
Tất cả đều không nhịn được mà khẽ run rấy!
Đôi mắt già nua của Đê’ Khuyết co rụt lại: “Trong người tên nhóc này mang tận bốn đầu Chân Long? Chuyện này sao có thể!”
“Khởi La nhỏ, không phải cháu bảo trên người cậu ta chỉ có một con rồng sao?”
Đê’ Khởi La cũng ngây người: “õng Chín, lúc anh ta giết đám Tôn Giả, chỉ dùng một đầu Chân Long thòi!”
“Cháu… Cháu cũng không thế ngờ…”
“Kẻ này giấu dốt!”
Con ngươi Đế Khuyết trầm xuống: “Lúc ông thử sức cậu ta, nếu bốn con rồng của cậu ta cùng xuất hiện…”
Gương mặt xinh đẹp của cỏ gái tóc vàng hiện lên vẻ hoảng loạn: “Chặn anh ta lại!”
“Rõ!”
Hai lão già bước ra từ sau lưng cô ta, nhe răng cười: “Thằng kia, mày cho rằng mày là ai chứ?”
“Một thanh kiếm gãy cũng dám đụng đến cô chủ của chúng tao, muốn chết!”
Diệp Bắc Minh gào thét: “Cút!”
Kiếm Đoạn Long quét ngang, trong nháy mắt hai tên Tôn Giả bị chém thành bãi máu!
“Này…”
Mọi người tại đó ngây dại.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh đứng trước mặt cô gái tóc vàng, duỗi tay bóp lấy cổ họng cô ta: “Là mày ra lệnh phế võ công của Nhị sư tỷ tao?”
Anh đấm một quyền vào vị trí đan điền của cỏ gái tóc vàng!
Phụt!
“A!”
Cò gái tóc vàng kêu lên vô cùng thảm thiết!
Bạn thân của cô ta vội nói: “Diệp Bắc Minh, cò ấy là Thập còng chúa Cơ tộc Cơ Bội, anh dám…”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn lấy cô nàng một lần, trở tay chém xuống một kiếm.
Một đám sương máu nổ tung!
Cơ Bội kêu to: “Diệp Bắc Minh, mày dám giết bạn thân của tao, còn đối xử với tao như vậy?”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Mày mãi mãi cũng không biết sư tỷ có địa vị như thế nào trong lòng tao đâu!”
“Là mày bảo người khác đánh gãy xương cốt của chị ấy?”
Diệp Bắc Minh duỗi tay, nắm lấy một cánh tay Cơ Bội.
Cơ Bội hoàn toàn luống cuống: “Đừng…”
Diệp Bắc Minh bỗng dùng sức!
“Răng rắc!”
Âm thanh khiến da đầu người ta tê dại vang lên.
“Á! Tao là Thập công chúa của Cơ tộc, sao mày dám đối xử với tao như vậy?”
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Anh không đếm xỉa đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm của Cơ Bội.
Bóp nát xương cốt cả người Cơ Bội từng khúc một!
“Đôi mắt Nhị sư tỷ tao cũng do mày đào?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng.
Cơ Bội cầu xin tha thứ như một con chó chết: “Đừng mà, cầu xin anh, tôi biết lỗi rồi, tôi xin lỗi…”
Diệp Bắc Minh đưa tay về phía hai mắt của Cơ Bội!
Phụt!
Máu tươi vấy ra, anh trực tiếp đào đôi mắt của cô ta!
“A…”
Cơ Bội phát ra tiếng kêu thảm thiết!
“Bội Nhi, đừng!”
Từ đằng sau đám người truyền đến một âm thanh buồn bực và giận dữ: “Thằng chó đẻ, mày dám đối xử với cháu gái Cơ Vân Thương này như thế hả?”
“Mày thả con bé ra cho lão phu!”
Cơ Bội phát ra âm thanh yếu ớt: “Õng nội, cứu cháu…”