Rất nhiều người của điện Huyết Hồn đều bị kinh động.
Tất cả xông ra ngoài.
Vẻ mặt không dám tin!
“Ba đại huyết sứ đều chết rồi?”
“Ba võ hoàng, năm võ vương đỉnh phong, chỉ có một mình ông về được?”
Mọi người đều thôn mặt!
Có chuyện gì vậy?
Bao nhiêu năm nay, điện Huyết Hồn chưa từng chịu thiệt hại trầm trọng như
“Đã có chuyện gì?”
Điện chủ điện Huyết Hồn xuất hiện, khoác áo choàng màu đen ẩn trong bóng tối.
Phùng Hòa Bình quỳ dưới đất hét lớn: “Sát thần, là do sát thần làm!”
“Một mình hắn đã giết tất cả mọi người!”
Sát thần?
Sắc mặt đám người điện Huyết Hồn nghiêm trọng.
Tất cả đều vô cùng nghiêm trọng!
Lão Phí chết dưới tay của sát thần.
Bây giờ sát thần lại giết nhiều quân tinh nhuệ của điện Huyết Hồn như vậy, mối thù này không hóa giải nổi.
Bổng nhiên.
Phùng Hòa Bình như nghĩ đến điều gì: “Đúng rồi, Diệp Bẳc Minh chính là…”
Hai chữ ‘sát thần’ vẫn còn chưa được nói ra, cơ thể của Phùng Hòa Bình đã ầm ầm nổ tung.
Mưa máu ngập trời!
Ba cây kim châm mà Diệp Bẳc Minh đế lại trong cơ thể của ông ta đã có tác dụng.
Không một ai ngờ được Diệp Bắc Minh chính là sát thần!
Dù sao cũng quá khiến người ta kinh hãi!
Khuôn mặt điện chủ điện Huyết Hồn cũng phải méo mó, gào thét nói: ‘Tạm thời không quan tâm đến Diệp Bắc Minh, sử dụng hết tất cả iực lượng điều tra sát thân này rốt cuộc là ai cho tôi!”
“Bất kể hắn là ai, sát thần chính là kẻ địch lớn nhất của điện Huyết Hồn!”
‘Rõ!
Giọng nói tức giận vang vọng khắp cả hội trường điện Huyết Hồn.
Tối hôm đó.
Diệp Bắc Minh ngủ lại nhà họ Lý.
Anh đã cho Lý Dưỡng Hối âm thầm tìm kiếm thông tin về lệnh bài huyền thiết mà mẹ đế lại.
Đồng thời, điều tra tung tích của mẹ.
Và đi khắp thế giới thu tập tất cả dược liệu cần thiết cho Bất Diệt Kim Thân Quyết.
Hiện giờ, Vạn Lăng Phong, giới võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Chiba Sadako, nhà họ Lý ở Hương Đảo, và các vị sư tỷ đều thu thập tìm kiếm thông tin cho anh.
Diệp Bắc Minh tin rằng, không bao lâu nữa, mình có thể biết tung tích của mẹ.
Nhưng trước mắt nâng cao thực lực mới là điều quan trọng nhất.
Trên danh sách những người phải chết vẫn còn mười mấy người.
Nhà họ Long, nhà họ Tân cố võ đều là gia tộc lớn, chỉ có thực lực tuyệt đối mới nghiền áp được họ!
Lúc này, Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân trong một căn viện sang trọng của nhà họ Lý.
“Kinh lôi trảm!
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh mở mắt. Một tiếng quát vang lên! Ầm ầm!
Một đường sấm sét chém xuống.
Một cái cây cố thụ hơn trăm năm tuổi trước mặt anh ầm ầm nổ tung.
Vụn cây bắn tứ phía!
“Kinh Lôi Trầm!
Ầm ‘âm!
Cả một buổi tối, Diệp Bẳc Minh không ngừng tu luyện Kinh Lôi Trảm.
Đường sấm sét lóe lên liên tục!
Nhưng không có ai nghi ngờ có người đang tu luyện công pháp.
Còn tướng rằng chỉ là sét đánh bình thường.
Nghĩ cũng phải, ai có thể nghĩ được, võ giả tu luyện mà có thể dẫn đến sấm sét?
Trên ti vi vang lên giọng của người dẫn chương trình truyền hình.
“Dự báo thời tiết cho thấy, tối nay vịnh Duy Đa Lợi Á có một luồng sét không rõ nguyên nhân, rất có khả năng có mưa gió sấm sét, mong người dân trong thành phố chú ý, ban đêm đừng ra ngoài”.
Sáu giờ ngày hôm sau.
Diệp Bẳc Minh dừng tu luyện.
Cả một đêm không ngủ không nghỉ, Kinh Lôi Trảm tiến vào cảnh giới tầng thứ ba.
“Kinh Lôi Trảm tổng cộng có chín tầng”.
“Còn lại sáu tầng!”
“Thêm mấy ngày nữa, tu luyện hết chín tầng cho xong”.
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không thế không chấn hãi: “Cậu nhóc, cậu đúng là liều mạng quá đấy!”
“Một đêm võ kỹ cấp thần tăng lên ba cảnh giới nhỏ, thiên phú của cậu đúng là nghịch thiên”.
Diệp Bắc Minh cười.
Chẳng lẽ ông không biết trong năm năm tôi đã học hết tất cả bản lĩnh của chín mươi chín vị sư phụ?
Anh không chủ động nói ra.
Nếu không sẽ bị nghi ngờ là huênh hoang bốc phét.
Tút tút tút!
Đột nhiên.
Điện thoại của Diệp Bắc Minh đổ chuông.
Anh cầm lên xem, là Vạn Lăng Phong gọi đến: “Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng nghe điện rồi”.
“Tôi đã gọi cậu cả đêm, đều không thể kết nối”.
“Tôi còn tưởng cậu cũng xảy ra chuyện rồi!”
Vạn Lăng Phong cất giọng lo lẳng.
cả đêm Diệp Bắc Minh đều ty luyện Kinh Lôi Trảm, sấm sét ầm ‘âm xung quanh, tín hiệu của điện thoại cũng bị ảnh hướng.
Không thể kết nối.
Diệp Bắc Minh cau mày: “ông có ý gì? Cái gì mà tôi cũng xảy ra chuyện?”
Vạn Lăng Phong mau chóng nói: “Mười giờ tối qua, có một đám người không rõ là ai xông vào tập đoàn Tuyết Minh”
“Sau khi bọn họ xông vào văn phòng của cô Hạ Nhược Tuyết, rồi ở đó năm phút”.
“Sau đó, dưới con mắt của mọi người, ép đưa cô Hạ Nhược Tuyết đi”.
“Cái gì?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sững lại, âm lạnh nói: “Vạn Lăng Phong, ông làm việc kiểu gì vậy?”
Vạn Lăng Phong bất lực cười khố: “Chủ nhân, tôi cũng không còn cách nào”.
“Thực lực của đám người đó thực sự quá mạnh”.
“Tôi đã cử đội quân tinh nhuệ canh giác tập đoàn Tuyết Minh, nhưng cũng không ngăn được họ”.
“Đám người này không hề kiêng sợ gì, hiên ngang hống hách, dường như không để ý đến lực lượng giới phàm tục!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Mau chóng hỏi: “Bây giờ thì sao?
Bọn họ đi đâu?”
Vạn Lăng Phong nói: “Sau khi bọn họ đưa cô Hạ Nhược Tuyết đi, liền chạy thẳng đến sân bay thành phố Giang Nam, lên một chiếc máy bay”.
“Thuộc hạ của tôi cũng lái máy bay đi theo, cuối cùng phát hiện, bọn họ đi vào trong một vùng núi sâu của tỉnh Xuyên Thục”.
“Đi vào tiếp là khu vực cấm quân sự, máy bay có nguy cơ bị đánh hạ, người của tôi không dám đuổi vào nữa”.
“Chỗ tôi còn có video giám sát của tập đoàn Tuyết Minh, cậu xem đi”.
Vạn Lăng Phong gửi một đoạn video giám sát qua.
Diệp Bẳc Minh mở ra xem.
Trong đó chính là cảnh mẹ Hạ dẫn người xông vào tập đoàn Tuyết Minh, đưa Hạ Nhược Tuyết đi!
Diệp Bắc Minh quan sát rất kỹ, trong cả quá trình, tuy Diệp Bắc Minh bị họ bao vây.
Nhưng không hề có dấu hiệu phản kháng.
Hơn nữa, những người này cũng không có ý làm Hạ Nhược Tuyết bị thương.
Diệp Bắc Minh xem video: “Tôi không cần biết họ là ai, Nhược Tuyết cũng không phải là người mà các người có thể động vào!”
“Vạn Lăng Phong, tôi về ngay đây, chuẩn bị máy bay cho tôi!”