Chương 1637 Giới Long Vương
Nói cách khác, cho dù hai người bọn họ chỉ ngồi ở đây suốt một tháng!
Bọn họ cũng vẫn sẽ qua ải!
“Trần Vạn Lê bảo chúng ta giết Diệp Bẳc Minh, hứa hẹn sẽ cho chúng ta vào tông môn của ồng ta, anh tính sao?”, Từ Ngạo lên tiếng.
Ánh mắt của Trương Vân Phi không rõ là buồn hay vui: “Thực lực của tên nhóc này khá mạnh, chúng ta cần phải lên kế hoạch cẩn thận!”
Từ Ngạo chọt nảy ra một ý: “Hay là lợi dụng những người ờ bên cạnh cậu ta xem sao?”
“Đúng là một cách hay”, Trương Vân Phi khẽ gật đầu.
Đột nhiên.
Tiếng xé gió rít lên trên đỉnh đầu, sau đó một bóng người nhanh chóng lướt qua!
“Thứ gì vừa bay qua vậy nhỉ?”, Từ Ngạo ngẩn người.
Một giây sau, hai con rồng đen kéo theo những tia sét đáng sợ bay tớỉ!
Thân thể cả hai người đồng loạt cứng
đờ: “Đù..:
“Chạy mau!”
Hai người vừa mới chạy ra khỏi sơn cốc!
Ầm!
Trời sập đất nứt!
Toàn bộ sơn cốc sau lưng đều bốc hơi!
Trương Vân Phi hoảng sợ kỉnh hồn bạt vía nhìn về hướng mà hai con rồng đen đang đuổi theo, nuốt ực một ngụm nước bọt: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Từ Ngạo thờ hổn hến: “Không biết! Đi nào, bám theo xem sao!”
Cùng lúc đó, ớ cách nơi này mấy trăm dặm.
Một cô gái mặc áo trắng cau mày, ngẩng đầu nhìn lên trời!
Cô gái này chính là Lạc Khuynh Thành!
Đôi mắt cô gái khẽ chuyến động: “Có người chọc giận Giới Long Vương Ư? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Con ngươi lóe lên một tỉa sáng màu vàng, nhìn về phía trước!
Là cậu ta ư? Diệp Bắc Minh!1
Lạc Khuynh Thành ngấn người, khóe môi không khỏi nớnụ cười bất đắc dĩ: “Đúng là chúa gây họa mà!”
Lúc này, trên không trung của đại lục Ngũ Hành đang diễn ra một cảnh tượng kỳ dị.
Một bóng người điên cuồng bỏ chạy thục mạng ở đằng trước, hai con Hắc Long Vương điên cuồng truy sát theo sau!
Ròng rã bảy ngày bảy đêm, thậm chí Diệp Bắc Mình không có cơ hội dừng lại để uống một ngụm nước!
Hai con rồng đen sau lưng tỏa ra hơi thở điên cuồng. Trong vòng bảy ngày, Diệp Bắc Minh gần như đã chạy khắp một vòng quanh đạỉ lục Ngũ Hành!
Những người tu võ đi theo hóng chuyện đã xếp thành cả một hàng dài, thậm chí quên luôn cả chuyện sãn giết yêu thú, ma thú để kiếm điểm tích lũy!
“Tiếu Tháp, không thế cứ tiếp tục như thế này được!”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh đỏ hồng.
Anh bị truy sát liên tục suốt bảy ngày, thậm chí không thể đánh trá lại!
Chưa bao giờ anh phải chịu cảnh ấm ức như thế!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, giờ chỉ còn cách là tìm ra một chỗ có thể ngăn cản đòn tấn công của rồng đen thôi!”
“Mấy ngày nay, bản tháp đã thăm dò toàn bộ đại lục Ngũ Hành rồi!”
“Nơi này là một mảnh vỡ của chiến trường Thần Giới năm xưa!”
“ở đây có một vài hang động do cuộc chiến giữa các vị thần gây ra, cậu trốn vào trong đó có thể tạm thời ngăn cản sự truy sát của rồng đen!”
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Tốt quá, nó ở đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cách bảy trăm dặm về phía bắc!”
Diệp Bắc Minh không chút do dự.
Lập tức chuyển hướng, phóng thẳng về phía bắc!
“Cậu ta đi về hướng bắc rồi!”
“Đi nào, tỏi muốn xem xem rốt cuộc người này là ai!”
Những người tu võ bám theo sau lập tức
chuyến hướng.
Mười lăm phút sau, một ngọn núi tuyết đồ sộ hiện ra trước mắt.
Cuối cùng bóng người kia cũng dừng lại, mọi người tập trung nhìn thử.
Lập tức sửng sốt!
“Đù! Là Diệp Bắc Minh!”
“Là cậu ta ư?”
“Sao lại có thể là cậu ta được!”
Mọi người sửng sốt.
Trương Vân Phi và Từ Ngạo ngẩn người, không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên: “Diệp Bắc Minh ư? Chuyện này là sao?”
Hai người liếc nhìn nhau.
Lại không hẹn mà cùng đồng thanh đáp: “Tôi cũng không biết!”
Một giây sau, Từ Ngạo bật cười: “Mặc kệ chuyện này là thế nào, ít ra thì tình huống này cũng có lợi cho chúng ta, đúng không?”
Trương Vân Phi ngẩn người rồi sực hiểu ra.
Anh ta gật đầu, cười: “Đúng vậy!”
“Nếu như tên nhóc này bị rồng đen giết
chết thì chẳng cần tốn sức cũng vần hoàn thành được nhiệm vụ mà thần sử Trần Vạn Lê giao choi”
“Tên nhóc này đúng là chán sống rồi, con rồng đen này là Giới Long Vương của đại lục Ngũ Hành, chịu trách nhiệm bảo vệ đại lục Ngũ Hành!”
“Vậy mà cậu ta lại dám động tới nó ư?”
“Chúng ta chỉ cần chờ ớ đây xem rồng đen đánh sập ngọn núi tuyết, giết chết tên nhóc này là xong!”
ở một hướng khác, Hầu Tử cũng đã nhận ra Diệp Bắc Minh.
Anh ta không khỏi trố mắt ra nhìn: “Mẹ kiếp… Người vừa rồi là… Anh Diệp ư?”
“Có chuyện gì vậy nhỉ? Anh Diệp cướp Nguyền Thanh Từ, bị hai con rồng đen truy sát à?”
Hầu Tử lộ vẻ sùng bái ra mặt: “Anh Diệp siêu thật!”
Mặc Đình Đình chạy tới, lo lắng hỏi: “Anh Vương, chủ nhận có bị nguy hiếm không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK