Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mau giao ra đây!”

Mấy lão già nghiêm nghị quát lớn!

Diệp Bắc Minh cười đáp: “Nếu tôi không giao ra thì sao?”

Đám lão già ấy sững sờ!

Chợt, sắc mặt ai cũng tái mét đi: “Không giao, vậy cậu đi chết đi!”

Mấy lão già đồng thời ra tay, bảy người đều là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong!

Đòn công kích ậptới như thiên thạch va chạm với mặt đất!

Diệp Bắc Minh như thể bị mười ngọn núi Thái Sơn đè xuống, xương cốt phát ra tiếng “răng rắc”.

“Hoa tộc, quỳ xuống!”

“Thằng nhà họ Diệp kia, quỳ xuống!”

Lão già hơi mập mạp lạnh giọng quát.

Hai chân Diệp Bắc Minh run lấy bấy, đầu gối cũng run cầm cập!

Nhưng anh vần cắn răng kiên trì, tức giận gầm nhẹ: “Tôi quỳ cái bà nội ông!”

“Nhà họ Diệp không quỳ!”

“Hoa tộc vĩnh viễn không quỳ!”

Mọi người tại đó thấy chấn động!

Cô gái cực xinh đẹp kia khẽ nhấp môi.

Thanh niên bên cạnh thì cười khẽ: “Xương cốt vẫn rất cứng rắn đấy, đáng tiếc!”

Thanh niên lắc đầu: “Trước thực lực tuyệt đối, xương cốt cứng đến đâu cũng sẽ bị nghiền nát!”

Bàn tay của bảy lão già đồng thời đè xuống!

Một sức mạnh ngập trời ập xuống!

Gào rống!

Sau lưng Diệp Bắc Minh, Ma Long màu đen gào thét!

Diệp Thanh Lam và mười sư tỷ lao ra muốn giúp đỡ!

Ầm! Ầm! Ầm! Bịch…

Tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!

Diệp Bắc Minh điên cuồng hô lên: “Mẹ, sư tỷ!”

Khuôn mặt già nua của lão già mặc áo bào xanh lạnh xuống: “Tên kia, trước thực lực tuyệt đối, giận dữ cũng vò dụng!”

Tiếng “bịch” vang lên, hai chân Diệp Bắc Minh hãm sâu vào trong gạch.

Bên ngoài cơ thể của anh xuất hiện một lớp sương máu!

Như thế lúc nào cũng có thể hòa tan!

“Lão Dạ, cứu anh ấy!”

Cô gái mặc đồ đen khẽ quát.

Con ngươi của lão Dạ cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, một bóng mờ lập lòe, lão ta trực tiếp lộ ra bản thể.

Là một con chuột màu đen!

Đuôi chuột như dây thép quét ngang, ngăn trở một kích này của bảy lão già, đuôi chuột chợt nổ tung!

Lão Dạ chịu đựng đau nhức kịch liệt, lập tức tóm lấy bả vai Diệp Bắc Minh: “Nhóc, đi!”

Lão già áo bào xanh nhe răng cười: “Hoa tộc thế mà cấu kết với Ma tộc? Tội thêm một bậc, các người còn muốn rời đi?”

“Cấu kết với Ma tộc, không còn gì để nói nữa, giết chết toàn bộ!”

Lão già hơi mập mạp lạnh như băng mở miệng.

“Giết!”

Bảy lão già đồng thời ra tay, bọn họ và và lão Dạ ở cùng một cảnh giới!

Dù cho lão Dạ có mạnh đi nữa, cũng chẳng thế lấy một địch bảy!

Lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại, lão Dạ phun ra một ngụm máu tươi!

Thân thể suýt nữa nổ tung!

Bảy lão già đồng thời vây đánh.

Thiếu nữ mặc áo đen khẽ quát: “Lão Dạ, chúng ta đi!”

Vù!

Một cánh cửa không gian màu đen xuất hiện.

Lão Dạ thấy thê’ liền bắt lấy Diệp Bắc Minh, đi về phía cánh cửa không gian.

Con ngươi già nua của lão già hơi mập đọng lại: “Đừng để bọn họ chạy, giết!”

Bảy người lập tức ra tay!

Ầm!

Sau lưng lão Dạ bị nổ ra một lỗ hổng kinh khủng, lão ta cố gắng kéo thân thể thương nặng xông vào bên trong cánh cửa không gian, biến mất!

“Đáng chết!”

“Đù! Thế mà đế cậu ta chạy mất!”

“Cậu ta không chạy được, tìm cho tôi! Bất luận thế nào đều phải tìm ra bọn họ, dù có lật khắp thế giới Cao Võ cũng phải tìm!”

Bảy lão già tức giận dậm chân!

Vương Quá Giang lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Diệp Thanh Lam: “Đại nhân, người phụ nữ này là mẹ của thằng chó đẻ kia!”

“Còn cả mười cô gái này nữa, đều là sư tỷ của thằng kia!”

“Nếu thằng chó đẻ ấy đã chạy, vậy chúng ta chặt đầu bọn này!”

Hai mắt Hạ Bội Cúc tỏa sáng, dữ tợn gật đầu: “Đại nhân, ý kiến của lão Vương không tệ!”

“Treo đầu bọn đàn bà này lên, thằng chó đẻ kia nhất định sẽ báo thù cho bọn họ!”

Lão già mặc áo bào xanh nhìn thoáng qua cánh tay gãy của mình: “Ý kiến hay đấy!”

Lão ta chỉ vào Diệp Thanh Lam và mười sư tỷ: “Chặt đầu của lũ đàn bà này xuống!”

Hầu Tử nổi giận gầm lên: “Các người có biết xấu hổ hay không?”

“Ỷ vào thực lực của mình để bắt nạt người khác đúng không?”

“Nếu không phải là các người gây sự trước với anh Diệp, sao anh ấy lại giết người chứ?”

“Là các người không có anh ấy đường sống, anh ấy mới phản kháng lại!”

Mặt mũi Hạ Bội Cúc vô cùng dữ tợn, tát cho Hầu Tử một cái!

Bịch!

Hầu Tử bay thẳng ra ngoài, đan điền trực tiếp nổ tung: “Thứ đồ vật con kiến cũng không bằng, nơi này đến lượt mày nói chuyện?”

“Hầu Tử!”

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên tiến lên, nhét cho Hầu Tử ăn vào mấy viên đan dược.

Lão già hơi mập cười cười: “chém luôn đầu của cả mấy người này đi!”

“Đầu người càng nhiều, nói không chừng càng có hiệu quả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK