Diệp Bắc Minh tiện tay vứt Cơ Bội qua một bên: “Viện binh của mày đến rồi đó, biết cái gì là tuyệt vọng không?”
Nói rồi anh chậm rãi nhấc chân lên, chĩa đế giày vào đầu Cơ Bội.
Rồi anh giẫm mạnh chân xuống.
Rầm!
Đầu Cơ Bội nổ tung như quả dưa hấu.
“Ôi!”
Mọi người có mặt ở đây hít sâu, bọn họ bị dọa mất hồn mất vía.
Anh lại dám giẫm chết Cơ Bội ngay trước mặt Cơ Vân ư?
Cách làm của tên này quá đáng sợ rồi!
Cơ Vân tức điên người, sùi bọt mép hét lên: “Á! Tên súc sinh kia, hôm nay lão phu phải khiến cho mày chịu thiên đao vạn quả!”
Diệp Bắc Minh lười ngó Cơ Vân, anh xoay người nhìn về mấy thanh niên Thần Huyết kia.
Rồi anh từ từ bước tới chỗ bọn họ, một con Huyết Long bay ra khỏi cơ thế.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Rầm! Rầm! Rầm!
Hơn mười người bị nổ tung máu bay đầy trời, một đám thanh niên hậu duệ Thần Huyết đang vênh váo hống hách lăn đùng ra chết.
“Á…”
Máu văng đầy người Thôi Triệu, gã ngã phịch xụi lơ xuống đất.
Từ sâu bên trong học viện Giám Sát truyền tới tiếng gào thét đau thấu tận tim gan.
“Không!”
“Tên súc sinh kia, mày dám giết cháu tao à?”
“Hoàn Nhi!”
“Dận Hi! Không…”
Từ tiếng gào thét căm phẫn vang lên, bảy lão già lao tới như lũ thú hoang.
Mỗi người đều tức giận đến mức lòi mắt ra, lòng họ như nhỏ máu.
Ngay khi nhìn thấy bảy người kia.
Ánh mắt già nua của Đế Khuyết trầm tư: “Trịnh Lôi Văn, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”
“Năm ây, lão phu đã gặp ông ta ở trận chiến công thành, dù một địch ba ở cùng cảnh giới cũng không rơi vào thế hạ phong!”
“Lý Thái Hư, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”
“Năm nghìn năm trước ông ta chính là kiếm đế của nhà họ Lý, kiếm kỹ rất thần sầu!”
“Cổ Thiên Xuyên, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!
“Ông ta luyện đao đến thuần thục, đã từng dùng một đao chẻ đôi ngọn núi!”
“Lục Uyên, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”
“Một nghìn năm trước, lão phu đã từng so đấu với ông ta, ông ta là một đối thủ rất đáng sợ đấy!”
“Hoàng Phủ Phong Tà, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”
“Ông ta rất bí ẩn, am hiểu dùng độc dược, con người rất âm hiểm và ác độc!”
“Phong Vu Cấm, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”
“Cơ thể của ông ta rất khủng khiếp, đồng cấp gần như không một ai có thể phá vỡ phòng ngự của ông ta!”
“Bắc Minh Chính, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”
“Gia tộc bọn họ không chỉ có được tiến hóa Thần Huyết ở chiến trường Thái Cổ, hình như còn có một dị hỏa nữa!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Cả bảy người cùng lao tới trước.
Tính thêm cả Cơ Vân trong đó thì có tổng cộng tám vị cường giả cảnh giới Vực Vương đang bao vây cả tám hướng của Diệp Bắc Minh.
Da đầu lão già họ Mạc run lên: “Tên nhãi ranh này chết chắc rồi, vậy mà lại dám giết người của gia tộc Thần Huyết”.
Lão Chu và lão Bạch liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra được sự khiếp hãi trong ánh mắt người kia.
Đế Khởi La nấp sau lưng Đê’ Khuyết, luồng khí tức kia khiến cô ta khiếp đảm.
“õng nội, cậu ta chết chắc rồi nhỉ?”
Đế Khuyết u ám gật đầu: “Tên này chết chắc rồi!”
“Cứu được…”
Đế Khởi La vừa mới mở miệng.
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu.
“Không được!”
Đế Khuyết cắt ngang lời cô ta: “Khởi La, chỉ vì cậu ta mà đắc tội tám gia tộc Thần Huyết là không đáng!”
“Nhưng mà cậu ta đã cứu cháu…”
Đế Khởi La cúi đầu.
Đê’ Khuyết lạnh lùng lắc đầu: “Chúng ta đã giúp cậu ta một lần rồi, chuyện ân nghĩa đã thanh toán xong”.
“Có sống sót hay không vậy phải xem sô’ mệnh của cậu ta rồi!”
Trịnh Lôi Vân hung tợn nói: “Hoàn Nhi nhà bọn tao đã phản tổ huyết mạch, thức tỉnh Thần Huyết!”
“Thế mà mày lại tàn nhẫn giết chết Hoàn Nhi, quả thật không thế dung thứ!”
Khí thê’ ngút trời từ từ dồn tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Một chưởng ậptới.
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to tướng: “Ha ha ha ha, cháu trai của các ông là người!”
“Vậy sư tỷ của tỏi không phải là người à? Cút khỏi đây đi lũ già khốn kiếp kia!”
“Người như các ông nên chết hết đi!”
Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch gào thét.
Diệp Bắc Minh không hề do dự sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém tới.
Trịnh Lôi Vân cảm nhận tử vong đang ập tới chỗ mình bèn nghĩ thầm: “Một kiếm kia có thể giết mình sao? Không thể nào!”
“Lão phu đang ở cảnh giới Vực Vương, cho dù tên nhãi này có ngược đời đến đâu đi chăng nữa cũng không thế nào giết mình được!”
Trịnh Lôi Vân vô cùng tự tin.
Ông ta bèn giơ tay lên định tóm lấy kiếm Trấn Ngục.
“Răng rắc”, cánh tay Trịnh Lôi Vân bị chém tơi tả.
“Á… này…”, Trịnh Lôi Vân quá đỗi sợ hãi, định bụng lùi về sau.
Diệp Bắc Minh nào cho ông ta cơ hội ấy, anh thi triển Ảnh Thuật áp sát ông ta, kiếm Trấn Ngục chém tới.
Phụt!
Máu bay đầy trời.
Trịnh Lôi Vân, hy sinh!
“Mẹ ơi!”
Quảng trường học viện Giám Sát rộ lên từng tiếng than khiếp hãi.
Tròng mắt tất cả mọi người như sắp rót ra ngoài, đó là một Vực Vương đấy!