TÔ Tuyết Hồng cũng có vài phần bất
ngờ!
Kim trường lão nhìn Diệp Bẳc Minh: “Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ cậu nghi ngờ phán quyết của lão phu ư?”
Diệp Bâc Minh bình tĩnh đáp lại:
“Kim trưởng lão, theo quy định của Thanh Huyền Tông”.
“Chỉ cần có người muốn khiêu chiến, võ đài thách đấu có thể liên tục kéo dài đúng không?”
Kim trưởng lão gật đầu: “Chính xác!”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Nếu đã vậy, sao ông không hỏi xem còn có ai muốn khiêu chiến không?”
Trong chớp mẳt, xung quanh đài võ đạo yên tĩnh lại.
Khuôn mặt Hình Cố trở nẽn khó coi: “Diệp Bắc Minh, mày có ý gì?”
Diệp Băc Minh lười nói lời vô ích, bước thẳng lẻn đài võ đạo: ‘Diệp Bắc Minh, đến khiêu chiến!”
Nói năng mạnh mẽ hùng hồn!
Ầm!
Toàn trường lập tức sôi trào!
Tất cả đệ tử Thanh Huyền Tông ở đây không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
“Diệp Bắc Minh bị điên rồi sao?”
“Anh ta nói gì cơ? Muốn khiêu chiến Hình Cố?”
“Đù! Diệp kẻ điên, mẹ thật đúng là Diệp kẻ điên!”
Chẳng ai ngờ lá gan Diệp Bắc Minh lại lớn như vậy!
Vương Duệ cũng sửng sốt: “Tên này thật sự dám thách đẩu Hình Cổ?”
Tô Tuyết Hồng lắc đầu: “Quả thực không biết sống chết!”
Kim trường lão chợt phản ứng lại, không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Diệp Bắc Minh, chuyện này không phải trò đùa!”
“Bổn trưởng lão cho cậu một cơ hội, bây giờ cậu lập tức xuống khỏi đài võ đạo đi”.
“Chuyện này tôi có thế coi như chưa từng xảy ra!”
Diệp Bẳc Minh nhìn Hình Cổ như đang xem một con mồi: “Cảm ơn ý tốt của Kim trưởng lão, hãy tuyên bố bắt đầu khiêu chiến đi!”
Anh nói nhẹ nhàng.
Nhưng rơi vào trong tai mọi người lại ầm ầm như sấm sét!
Giờ phút này, ánh mắt ai nấy nhìn Diệp Bâc Minh cũng thay đổi!
Trong lòng Hình Cổ dâng lên một áp lực vỏ hình!
Chí có hắn ta biết, một quyền vừa rồi hắn ta đã bùng nổ 9 phần sức mạnh!
Thế mà lại bị Diệp Bắc Minh chặn
lại!
Nếu như hắn ta chấp nhận khiêu chiến, làm không tốt sẽ bị thua bởi Diệp Bắc Minh!
Hình Cổ có xúc động muốn chửi thề: “Đù! Đù! Đù má! Thằng này rốt cuộc có lai lịch gì?”
“Nếu mình chấp nhận khiêu chiến mà thua thì làm sao bây giờ? Sau này còn lăn lộn trong Thanh Huyền Tông thế nào đảy!”
“Có rồi, nếu tẽn này muốn khiêu chiến mình thì chắc chắn phải lấy ra 1,6 tỷ đồng, mình không tin anh ta có nhiều tiền như vậy!”
Nghĩ đến đây.
Hình Cổ chợt cười!
Hắn ta lại lộ ra nụ cười bất cần đời: “Kim trưởng lão, chẳng phải anh ta muốn khiêu chiến sao? Để anh ta khiêu chiến đi!”
“Có điều, dựa theo quy định khiêu chiến đài võ đạo, anh ta cần lấy ra 1,6
tỷ…”
Còn chưa dứt lời!
Diệp Bẳc Minh đột nhiên khoát tay!
Một hồi rầm rầm rầm!
Một đống tiền lớn rơi ra từ trong nhẫn trữ vật.
Chồng chất thành một ngọn núi
nhỏ!
Cực kỳ đánh sâu vào thị giác của người khác!
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ nó tiền từ đâu đến mà nhiều thế?”
Mọi người suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài!
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông lại: “Nơi này có 2 tỷ đồng, hẳn đủ cho tôi khiêu chiến rồi chứ?”
Kim trưởng lão nuốt nước miếng:
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Mí mắt hai người Vương Duệ và Tô Tuyết Hồng giật mạnh, đồng loạt thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt người kia!
Hình Cổ cẳn răng hàm: “Tên kia, mày đừng ép tao!”
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: “Hình cổ, cút đến đây nhận cái chết đi!”
“Hít hà!”
Dưới đài võ đạo truyền đến tiếng hít hà!
Hình Cổ tức giận vô cùng, cơn căm giận ngút trời cuồn cuộn trong lòng: “Thằng kia, mày cho rằng tao không dám giết người sao?”
Trong lòng hắn ta cực kỳ tức giận!
Thân là đệ tử nội môn đứng hạng 97 trên bảng xếp hạng Thanh Huyền, thế mà hắn ta bị người như vậy quát vào mặt?
Đầu gối Hình Cổ cong xuống, đột nhiên bùng nố!
Rống!
Rống lên một tiếng!
Hẳn ta như một con báo săn mồi, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Diệp Bẳc Minh!
Hung hăng nện một quyền xuống!
Diệp Băc Minh quyết đoán vận chuyến Long Đế Quyết, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người bắt lấy nắm đấm của Hình Cổ!
Khiến hắn ta không thể tiến lên dù chỉ một phân!
“Mày!”
Hình Cổ tức đến hộc máu!
Lại là loại cảm giác này!
“Là mày muốn đế Bát sư tỷ của tao quỳ xuống đúng không?”
Giọng Diệp Bẳc Minh vỏ cùng lạnh lẽo, đưa tay chụp một chưởng: “Hiện tại, mày quỳ xuống cho tao trước!”
Ầm ầm!
Áp lực kinh khủng nện xuống, như Thái Sơn áp đỉnh!
Tiếng răng rắc vang giòn truyền đến.
Hình Cổ cảm thấy bả vai như muốn nổ tung, hai đầu gối mềm nhũn, bụp quỳ rạp xuống dưới chân Diệp Bắc Minh!
“Hình Cổ quỳ?”
“Ông trời ạ…”
Dưới đài võ đạo, ai nấy đều chấn động!
Dưới cái nhìn chăm chú của hơn mười ngàn người, Hình Cổ vô cùng xấu hố và giận dữ, hắn ta gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Đù! Con mẹ nó mày thực sự đáng chết, mày cho rằng mày có thể đánh bại tao ư?”
Chân nguyên của Hình Cổ dâng trào, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Đột ngột bộc phát sức mạnh!
Thế mà hắn ta lại có thể ngăn cản áp lực từ Diệp Bắc Minh, đứng thẳng lên!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Một chân này, là mày đưa cho Bát sư tỷ của tao!”
Anh bồng đá thẳng vào ngực Hình Cổ!
Phụt!
Hình Cố như bị sét đánh, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Cả người bay ra ngoài, quay cuồng trên không trung suốt mấy chục mét!
Ầm một tiếng lớn, rơi xuống rìa đài võ đạo.
Giống y như đúc tình cảnh bi thảm ban đầu của Lục Tuyết Kỳ!
Diệp Băc Minh ngoắc ngoắc ngón tay: “Bò qua đây cho bố mày!”
“A! Diệp Bắc Minh!”
Hình Cổ đứng lên, rít gào như một tẻn điên: “Mày dám nhục nhã tao như
vậy?”
“Mãnh HỔ Kình, Hắc Hố Xuất Sơn!” Một giây sau.
Phía sau Hình cổ bùng lên bóng mờ của một con hổ dữ màu đen!