Quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh, xấu hố muốn chết!
Cô ta cắn chặt hàm răng: “Anh… anh…”
“Anh thật là quá đáng, đồ khốn, đồ lưu manh!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô nói gì vậy, tôi đang nối tất cả xương trên người cô đây”.
“Ngay cả xương gãy và kinh mạch sai vị trí cũng giúp cô nối lại”.
“Cô phải biết rõ, tôi đang cứu cô đấy!”
II
Cái gì?
II
Văn Nhân Mộc Nguyệt kỉnh hãi, mắt đẹp trợn tròn, miệng nhỏ khẽ nhếch.
Một khắc sau.
Cô ta khiếp sợ phát hiện, vừa rồi cơ thể mình bị thương nặng, bây giờ lại khỏe re.
Y thuật quá thần kỳ!
Sao có thể!
Mặt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt khiếp sợ: “Anh… anh vừa rồi rõ ràng còn lợi dụng tôi, sao có thể chứ!”
“Chẳng lẽ anh thật sự đang cứu tôi?”
Nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh, ánh mắt lóe sáng.
Hầu Tử cười nói: “Em gái,
Anh Diệp tôi là người đứng đắn, không thể nào lợi dụng cô đâu”.
“Hơn nữa, người đẹp bên cạnh anh Diệp như mây, còn có mấy sư tỷ đẹp khuynh quốc khuynh thành, thật sự là coi thường cô”.
Diệp Bắc Minh cười: “Hầu Tử, nhóc con anh thật biết nói chuyện thí nói nhiều hơn mấy câu đi”.
“Anh!!!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt đầu đầy vạch đen, cô ta cũng là một đại mỹ nữ có chút danh tiếng ớ Côn Luân Hư đấy, không phải sao?
Người theo đuổi cô ta cũng phải xếp thành hàng dài.
Vừa rồi một vài vị trí riêng tưtrẻn cơ thế lại bị Diệp Bắc Minh sờ mó qua một lần!!!
Quá xấu hố!
Diệp Bẵc Minh chẳng buồn để ý cô ta.
Cùng Hầu Tử chuẩn bị rời khỏi Tật Phong Cốc.
Đột nhiên.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, khoan hãy đi, còn có đồ tốt”.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Đồ gì tốt?”
Tháp Càn Khôn Trấn Khôn nói: “Trong cơ thế con ma thú cấp ba kia, cậu tìm đi”.
“ồ?”
Diệp Bẳc Minh đi đến trước thi thế Tật Phong Lang biến dị cấp ba.
Phất tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Soạt soạt soạt!
Mấy đường kiếm khí trào ra ngoài, thỉ thế Tật Phong Lang biến dị cấp ba bị anh tách rời.
Lộp cộp!
Một viên hạt châu màu trắng cỡ chừng quả bóng bàn lăn ra.
Hầu Tử tò mà: “Anh Diệp, đây là gì?”
“Chưa từng thấy qua”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“A!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt ở bên cạnh kêu lên, kích động nói: “Đây là tinh hạch của ma thú, ôi trời ơi, trong cơ thế của Tật Phong Lang biến dị này có một viên ma thú tinh hạch!”
“Ma thú tinh hạch?”
Diệp Bắc Minh hứng thú: “Đó là cái
gì?”
Xua tay!
Hạt châu màu trắng cơ quả bóng bàn bay vào lòng bàn tay Diệp Bằc Minh.
Nẳm chặt!
Một luồng cảm giác ấm áp truyền
Băng tuyết tràn đầy trời đất, nhiệt độ âm dưới hai mươi độ.
Cả một đêm trôi qua, nó vẫn nóng?
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Diệp Bắc Minh: “Ma thú tinh hạch là đồ hình thành tự nhiên trong cơ thể ma thú, ma thú không có đan điền”.
“Vì vậy, tỉnh hạch tương đương với đan điền của bọn chúng, có thế lưu trữ năng lượng nhất định!”
Cô ta có chút kích động.
Mắt đẹp lóe lên!
Hầu Tử bừng tỉnh: “Đây không phải đan điền của dã thú luyện thành tinh trong truyền thuyết sao?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu:
“Dựa theo giải thích của giới thế tục cũng không sai”.
Hầu Tử cỏ chút khó chịu: “Em gái, cô đừng động tý là nói giới thế tục, người của giới thế tục kém Côn Luân Hư các cô chỗ nào?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ma thú tinh hạch có ích lợi gì?”
“Chế thuốc!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt bật thốt thành lời.
“Đan dược cao cấp, cần ma thú tinh hạch luyện chế”.
“Ma thú tinh hạch không cùng thuộc tính cũng giống với dược liệu không cùng thuộc tính”.
“Dược liệu niên hạn cao và ma thú tinh hạch hổ trợ lẫn nhau, có thể luyện chế ra đan dược cao cấp”.
Cô ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn một loại lợi ích, phụ ma cho vũ khí, gia trì thuộc tính”.
“Phụ ma?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, anh nhìn xem”.
Cô ta giơ tay, một chiếc nhẫn chứa vật lóe sáng giữa ngón tay.
Soạt!
Lòng bàn tay có them một thanh bảo kiếm màu thủy lam.
Cô ta chỉ vào vị trí ô kiếm, nơi đó nạm một viên bảo thạch gần như trong suốt gồ lên.
Một kiếm chém ra!
Xích!
Một đường kiếm khí bắn ra ngoài, chém ra một cái hố dài khoảng hơn một trăm mét trên mặt đất Tật Phong Cốc!
Có thể so với một kích của Võ Thánh!
Văn Nhân Mộc Nguyệt mới là cảnh giới Võ Hoàng, vậy mà có thể bộc phát ra sức mạnh cấp bậc Võ Thánh?
Con người Diệp Bắc Minh đông cứng: “Ma thú tinh hạch khảm nạm trên vũ khí có thế gia tăng sức mạnh cho vũ khí?”
“Đúng vậy”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Trên thanh kiếm của tôi cũng là ma thú tinh hạch, cùng là cấp ba!”
“Nhưng con mãng xà thuộc tính thủy này trước khi chết đã tiêu hao một phần lớn năng lương bẻn trong tinh hạch”.
“Cho nên phía trước mới gồ ghề!”
‘Viên tinh hạch Tật Phong Lang này của anh không trong suốt, phơi bày ra màu trắng sữa”.
“Chứng tỏ trước khi Tật Phong Lang sắp chết, nó không có cơ hội dùng hết năng lượng!”
“Chất lượng của nó rất tốt, giá trị cực cao”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Truyền âm hỏi: ‘Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Đoạn Long có thế dùng ma thú tinh hạch phụ ma không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận: “Nhóc con, cậu đừng làm nhục kiếm Đoạn Long!”
“Phụ ma?”
“Đó là thứ mà vũ khí rác rưởi mới cần phải làm!”
“Cậu nói hai chữ phụ ma chính là làm nhục kiếm Đoạn Long!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, anh gật đầu: “Biết rồi”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt mặt đầy mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh: ‘Tôi đồng ý dùng ba mươi viên đan dược huyền phẩm để trao đổi, được không?”
Diệp Bắc Minh thu lại tỉnh hạch của Tật Phong Lang.
Xoay người liền muốn rời khỏi Tật Phong Cốc: “Hầu Tử, chúng ta đi”.
“Được, anh Diệp”.
Hầu Tử đuổi theo, hai người đi về phía bên ngoài Tật Phong Cốc.
“Chờ chút!”
Ánh mắt Van Nhân Mộc Nguyệt lóe lên, ngăn Diệp Bắc Minh: ‘Tối qua người anh giết chết đến từ cung Hạo Miếu, bây giờ anh rời đi, chắc chắn cung Hạo Miếu có thể tra ra!”
“Chi bằng bây giờ hai người cùng gia nhập cung Xã Tắc? Tôi có thể đảm bảo cung Xã Tắc sẽ bảo vệ an toàn tuyệt đối cho các anh!”
Diệp Bắc Minh lập tức từ chối: “Không hứng thú”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt có chút nối nóng: “Tôi nể anh cứu tôi một mạng mới cho người anh em của anh một chồ”.
“Anh nhất định muốn từ bỏ?”
Cô ta cảm thấy Diệp Bắc Minh thật không biết điều: “Anh biết không, các gia tộc lớn của giới thế tục vì một chỏ…”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nghe.
Trực tiếp rời đi.
“Anh Diệp, chờ chút!”
Hầu Tử hô lên.
Diệp Bắc Minh dừng bước, ngập ngừng quay đầu.
Hầu Tử nghiêm túc hỏi: “Cung Xã Tắc mà cô nói rất lợi hại sao?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt cười ngạo nghễ: “Đương nhiên, cung Xã Tắc là tông mỏn của Côn Luân Hư, nội tình không tệ”.
“Anh Diệp, tôi muốn…”
Hầu Tử có chút mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh biết ý Hầu Tử: “Anh chắc chắn?”
Hầu Tử gật đầu: “Anh Diệp, tôi chắc chắn, có lẽ cung Xã Tắc sẽ thích hợp với tôi hơn chứ nhí?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý: “Nếu là sự lựa chọn của anh, tôi sẽ không ngăn cản”.
Hầu Tử hỏi: “Anh Diệp không đi sao?”
“Tôi phách lối quen rồi, không thích gia nhập thế lực gì đó rồi bị trói buộc”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Văn Nhân Mộc Nguyệt há hốc mồm, còn biết mình phách lối hả?
Cô ta có một loại kích động muốn mắng người!
Không phải anh phách lối quen rồi!
Là anh quá kiêu ngạo!
Hầu Tử kích động nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt: “Em gái, nếu như anh Diệp không gia nhập cung Xã Tắc, tôi có thế gia nhập không?”
“Anh?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt quét mắt nhìn Hâu Tử.
Ý ban đầu của cô ta là cho Diệp Bắc Minh một ân huệ, nhân tiện đế Hầu Tử cùng gia nhập cung Xã Tắc.
Bây giờ Diệp Bác Minh không muốn, chỉ đế Hầu Tử một mình gia nhập.
Cô ta có chút khó xử!
‘Diệp Bằc Minh để cứu người này đã không tiếc từ thành Võ Đế chạy tới, nếu đế người này gia nhập cung Xã Tắc,
Sau này cũng có cơ hội lôi kéo Diệp Bắc Minh tiến vào cung!