Mụ ta tóm lấy bà vai của Ảnh Ma rồi bóp chặt, máu tươi bay tứ tung.
Một cánh tay của Ảnh Ma bị xé xuống, nhưng hắn ta vần đứng che cho Ly Nguyệt: “Muốn làm hại công chúa thì phải bước qua xác tỏi!”
Nước mắt nữ hoàng Tu La tuôn trào: “Sao cậu ngu vậy hả, cút đi! Mau dẫn theo con gái chúng ta chạy mau đi!”
Tất cả mọi người sỏi trào.
“Ôi vãi!”
“Chuyện gì thế này?”
“Nữ hoàng Tu La nói là con gái của chúng ta hả?”
“Lẽ nào… Ảnh Ma này là bố của công chúa Ly Nguyệt?”
“Chẳng trách công chúa Tu La lại mặt dày trơ tráo như vậy, hóa ra mẹ của cô ta cũng như thế!”
Đại trường lão cũng khá bất ngờ, chợt mỉm cười nói: “Ha ha ha ha, loại Ảnh Ma thấp hèn này mà cô cũng sinh con cho há?”
“Ly Tố ơi là Ly Tố, cô đúng là đã làm bấn huyết mạch Ma Hoàng của Tu La Tộc rồi!”
“Cái gì? Ảnh Ma… Ảnh Ma là bố mình ư?”
Ly Nguyệt không dám tin vào lỗ tai của mình, đôi mắt cô ta đỏ bừng.
Ảnh Ma bối rối không biết làm sao nhìn thoáng qua nữ hoàng Tu La.
Nữ hoàng Tu La gật đầu nói: “Nguyệt Nhi, hắn ta chính là bổ của con!”
“Bố ư, Ảnh Ma là bố con!”
Ly Nguyệt không kiềm được nước mắt: “Hóa ra con cũng là đứa trẻ cỏ bô’ như người khác!”
Ảnh Ma bổi rối: “Nữ hoàng, tại sao muốn nói ra chứ?”
“Nếu không nói, cho dù hôm nay chúng ta chết danh dự của nữ hoàng cũng…”
Nữ hoàng Tu La cười đau thương: “Danh dự à? Ha ha, nó đã không còn quan trọng nữa rồi!”
“Có chết thì người một nhà chúng ta cũng phải chết chung một chỗ!”
Ảnh Ma run người, kích động ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, được!”
“Có chết thì cả nhà chúng ta cùng chết!”
Đại trưởng lão cười cợt nói: “Ảnh Ma, mày nghĩ nhiều rồi!”
“Các người muốn chết chung một chỗ hả? Vậy bổn hoàng cố tình tách các người ra!”
Vừa nói xong, mụ ta vươn cánh tay gầy gò về phía Ảnh Ma.
Mụ ta định bụng bóp nát hắn ta.
Vút!
Một đường kiếm khí màu đen và tiếng rồng ngâm giáng xuống.
Rầm!
Đại trưởng lão còn chưa kịp hoàn hồn nhận thức chuyện gì vừa xảy ra thì cánh tay đang vươn ra kia đã bay đâu mất.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống đứng vững vàng bên cạnh đám người nữ hoàng Tu La.
Đại trưởng lão khiếp sợ nhìn người trước mặt: “Cậu là ai?”
Người nọ chỉ chừa cái bóng lưng cho mụ ta rồi nói với nữ hoàng Tu La: “Tiên bối, tôi thật lòng xin lỗi, tới muộn rồi…”
Nữ hoàng Tu La kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây? Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới chứ!”
Ly Nguyệt sửng sốt, nức nở òa khóc: “Hu hu hu, chồng ơi, bọn họ bắt nạt em!”
Cỏ ta vốn là công chúa của Tu La Tộc nhưng lại dùng chính sự trong trắng của mình để cứu anh một lần.
Diệp Bắc Minh không thế nào thờ ơ được.
Anh lấy ra mấy viên đan dược, rồi yên lặng xoa đầu công chúa Tu La: “Yên tâm đi, chí cần có tôi ở đây thì sẽ không đế bất kỳ ai bẳt nạt bọn cô!”
“Vâng ạ!”
Công chúa Tu La luôn ngang ngược vô đối giờ đây lại ngoan ngoãn gật đầu.
“Trời ạ!”
“Vãi đạn!”
Khi thấy cảnh đó, cả không gian rộ lên.
Ánh mắt hoàng tử Dạ Xoa Tộc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lẽ nào chính là thằng nhóc này lấy trinh tiết của công chúa Tu La?”
“Chết tiệt!”
Hoàng tử Huyết Linh Tộc ngồi một bên cũng nắm chặt tay.
Hoàng tứ Huyết Linh Tộc đã theo đuổi công chúa Tu La biết bao lần mà đã bị người khác nhanh chân chiếm chỗ.
Mà điều càng khiến người ta phần nộ ấy chính là tình địch lại chí là một tên cảnh giới Giới Vương mà thôi.
Còn thực lực của mình là cảnh giới Thiên Huyền, cộng thêm huyết mạch Ma Hoàng nữa, dựa vào đâu mà lại thua tên đó chứ?
Trong đám đông, ánh mắt một lão già Ma tộc trầm xuống.
Lão già đó liên tục quan sát Diệp Bắc Minh: “Sao khí tức cúa thằng nhóc này lại quen thuộc đến vậy
chứ?”
“Lẽ nào là…”
Bỗng nhiên.
Đại trưởng lão tàn độc nói: “Chính kẻ bấn thỉu là cậu đã vấy bấn công chúa hả?”
Máu từ cánh tay cụt của mụ ta di chuyến trong không trung rồi mụ ta lại mọc ra một cánh tay mới tinh mềm mại.
Mụ ta chỉ tay vào Diệp Bấc Minh: “Bốn hoàng lấy thân phận tân hoàng của Tu La Tộc ban cho cậu cái chết!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Trước mặt tôi mà bà cũng dám xưng hoàng à?”
“Bà là cái thá gì chứ, mau quỳ xuống cho tôi!”
Anh bước lên, chủ động tẩn công.
Nữ hoàng Tu La nhắc nhở: “Cấn thận, mụ ta đang ở cánh giới Tạo Hóa, cậu không phải là đối thủ của mụ ta đâu!”
Vẻ mặt của lũ Ma tộc ó đây như đang gặp quỷ.
Cả bọn há hốc mồm: “Sao cậu ta dám làm thế chứ?”
Đến cả đại trưởng lão cũng sửng sốt, không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám chủ động tấn công mình.
Mụ ta nhe răng cười khinh: “Đ’ô vô dụng, dựa vào đánh lén mà chém được một tay của lão mà tưởng bản thân mình vô địch rồi hả?”
Ngón tay gầy gò chĩa ra: “Tu La… kén tằm!”
Sau đó.
Đầu ngón tay mụ ta xuất hiện một ngọn lửa màu xanh biết rồi hóa thành một tấm lưới màu xanh lục.
Tấm lưới ấy vung về phía Diệp Bắc Minh.