Giọng nói uy nghiêm của Huyết Long vang lên: “Diệp Thanh Lam, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Hai mươi bốn năm trước để cô chạy mất, hôm nay cô vẳn không thế thoát khỏi lòng bàn tay của bốn tọa!”
Ánh mắt Diệp Thanh Lam lạnh như băng: “Bắt được tôi thì sao?”
“Người nhà họ Diệp sẽ không bao giờ chịu cúi đầu!”
“Muốn giết cứ giết, không cần nói những lời vô nghĩa!”
Bà ngước cổ lên, chuẩn bị chết!
‘Giết? Thế thì đơn giản quá rồi”.
Huyết Long nờ nụ cười: “Còn nhà họ Diệp ấy hả? Ha ha ha, năm đó khi nhà họ Diệp sở hữu chín ngọn Thần Sơn này đã nở mày nờ mặt biết bao nhiêu!”
“Đáng tiếc, nhà họ Dỉệp lại đắc tội với người ờ Cao Võ, còn hại cả đại lục Chân Võ cùng chịu xui xẻo theo!”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam hết sức bình tĩnh: “Đằng sau chuyện đó có uẩn khúc khác, chắc chắn khỏng phải là tổ tiên nhà họ Diệp gây họa!”
Huyết Long lắc đầu: “Có phải hay khỏng thì cũng không còn quan trọng nữa”.
“Quan trọng là, con trai cô tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”
Huyết Long ngưng tụ Ịạị một vầng sáng, hóa thành một hình người!
Đó chính là dáng vẻ Diệp Bắc Minh.
Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại: “Ông…”
Giọng nói của Huyết Long lạnh như băng, khiến con người ta không rét vẫn run: ‘Yên tâm, sau khỉ đạl lục Chân Võ vỡ nát, thì cả Hoa tộc đều bị diệt và dẫn đầu chính là nhà họ Diệp!”
“Cả núi Côn Luân cũng sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn!”
“Đỉnh Côn Luân mấy trăm ngàn năm qua cũng không thấy xuất hiện một cảnh giới Thần Vương nào!”
“Nhưng con trai cô cũng không tệ, lại có thế trưởng thành đến tận hôm nay!”
“Bốn tọa vẫn luôn chú ý đến nó, cả chuyện tháp Trấn Giới lần này cũng liên quan tới nó!”
“Tốc độ trưởng thành của nó thật sự khiến con người ta phải kinh ngạc!”
Thở dài một tiếng.
“Xem ra huyết mạch Tê Thiên Ma Tôn mà cô mang thật sự rất tinh khiết!”
“Chờ đến khi bắt được Diệp Bắc Minh, ta sẽ luyện hóa thành ma huyết, ngưng thành chân thân!”
“Một đại lục Chân Võ không thể vây khốn được bản tôn!”
“Thế giới cấp cao hơn mới là nơi bổn tọa thuộc về!”
Diệp Thanh Lam cắn răng: “ông không được đụng tới Minh nhỉ!”
Huyết Long cười trêu tức: “Bổn tọa đã muốn đụng tới, thì không ké nào ở đại lục Chân Võ có thế ngăn cản được”.
“Trừ khỉ Tê Thiên Ma Tôn có thế thoát ra khỏi Ma Uyên, nhưng mà cô nghĩ nó có thể xảy ra không?”
“Sau khi luyện hóa hết máu tươi của Diệp Bắc Minh rồi, ta sẽ cho mẹ con cỏ đoàn tụ!”
“Ném cõ ta vào ngục giam Trấn Hồn đi!”
Sau khi Diệp Thanh Lam bị mang đi.
Hư ảnh của Huyết Long nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một huyết ảnh loài người mơ hồ.
Giọng nói uy nghiêm vang lên:
“Thứ nhất, các ngươi phải tìm ra Long Chảu cho bốn tọa!”
“Thứ đó, là quan trọng nhất đế bốn tọa trở thành Chân Long!”
‘Thứ hai, phải tìm ra được cả Diệp Bắc Minh!”
“Kẻ đó mang trên người rất nhiều bí mật, có lẽ truyền thừa của nhà họ Diệp thượng cố và Thiên Ma Tộc đều nằm trên người nó!”
“Ma huyết trong người nó, chính là thứ quan trọng nhất để mở ra Thần Sơn!”
“Long Châu và Thiên Ma Tộc cùng xuất hiện, chắc chắn chính là sự may mắn của nhà họ Dư!”
‘Thứ ba, con ả đang mang thai kia cũng phải mang về đây cho bổn tọa!”
Một ông lão khó hiểu: “Lão tố, cơ thế của người là nhân tộc, cần gì phải biến thành Long tộc chứ?”
‘Theo tỏi ấy, thiên phú của nhà họ Dư chúng ta không tệ, có một Chiến Thần Thượng cố, không cần thiết phải…”
Lời còn chưa nói xong.
Phập!
Một sức mạnh khủng bố nghiền nát trực tiếp ậptới.
Ông lão đang nói bổng hóa thành một đám mảy máu!
“Lão tổ!”
Nhóm lão già nhỏ con kia sợtới mức quỳ rạp xuống đất.
Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn tọa nói một lần cuối cùng”.
“Sau này phải gọi ta là đại nhân!”
“Hai chữ lão tố này, bốn tọa không muốn nghe thấy lần nào nữa”.
Mấy người kia run lầy bầy: “Rõ, thưa đại nhân…”
Buổi tối, Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh đứng đó nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâu đó ba tiếng đồng hồ!
Anh đã thử vô số lần.
Nhưng vẫn không thể nhúc nhích được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dù chỉ là một chút!
Kiên cố, không thế lay động!
Chứ đừng nói đến việc cầm nó trong tay.
“Tháp nhỏ, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch thế nào vậy?”
“Trông cũng không khác kiếm Đoạn Long là mấy, mà sao tôi hoàn toàn không thể lay động được nó?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Bới vì cậu vẩn chưa được nó chấp nhận hoàn toàn”.
“Gia tăng sức mạnh đi, chờ cậu đủ sức mạnh rồi thì tất nhiên có thể dề dàng cầm lấy nó”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cũng đến lúc phải gia tăng thực lực lên rồi, ở cảnh gỉớl Hợp Nhất này khá lâu rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhắc nhở một câu, lĩnh vực thời gian đã có sự thay đổi”.
‘Thay đổl gì?”
Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “BỞI vì cậu được sự tán thành từ chủ nhân đầu tiên của tháp, nên lĩnh vực thời gian đã được mở khóa hoàn toàn!”
“Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”
“Lĩnh vực tuyệt đối? Là gì thế?”
“Cậu ở trong lĩnh vực thời gian một ngày, thì bên ngoài sẽ trôi qua mười ngày, tốc độ thời gian trôi qua là gấp mười”.
“Cậu ở trong lĩnh vực tuyệt đốỉ một ngày, một năm, mười năm, thì bên ngoài cũng chỉ trôi qua có một giây!”
Giọng nói uy nghiêm của Huyết Long vang lên: “Diệp Thanh Lam, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Hai mươi bốn năm trước để cô chạy mất, hôm nay cô vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!”
Ánh mắt Diệp Thanh Lam lạnh như băng: “Bắt được tôi thì sao?”
“Người nhà họ Diệp sẽ không bao giờ chịu cúi đầu!”
“Muốn giết cứ giết, không cần nói những lời vô nghĩa!”
Bà ngước cố lẽn, chuẩn bị chết!
“Giết? Thế thì đơn giản quá rồi”.
Huyết Long nờ nụ cười: “Còn nhà họ Diệp ấy hả? Ha ha ha, năm đó khi nhà họ Diệp sở hữu chín ngọn Thần Sơn này đã nở mày nở mặt biết bao nhiêu!”
“Đáng tiếc, nhà họ Diệp lại đắc tội với người ở Cao Võ, còn hại cả đại lục Chản Võ cùng chịu xui xẻo theo!”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam hết sức bình tĩnh: “Đằng sau chuyện đó có uẩn khúc khác, chắc chắn không phải là tổ tiên nhà họ Diệp gây họa!”
Huyết Long lắc đầu: “Có phải hay không thì cũng không còn quan trọng nữa”.
“Quan trọng là, con trai cô tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”
Huyết Long ngưng tụ lại một vầng sáng, hóa thành một hình người!
Đó chính là dáng vẻ Diệp Bắc Minh.
Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại: “Ông…”
Giọng nói của Huyết Long lạnh như băng, khiến con người ta không rét vẫn run: ‘Yên tâm, sau khi đại lục Chân Võ vỡ nát, thì cả Hoa tộc đều bị diệt và dần đầu chính là nhà họ Diệp!”
“Cả núi Côn Luân cũng sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn!”
“Đỉnh Côn Luân mấy trăm ngàn năm qua cũng không thấy xuất hiện một cảnh giới Thần Vương nào!”
“Nhưng con trai cô cũng không tệ, lại có thể trưởng thành đến tận hôm nay!”
“Bổn tọa vẫn luôn chú ý đến nó, cả chuyện tháp Trấn Giới lần này cũng liên quan tới nó!”
“Tốc độ trưởng thành của nó thật sự khiến con người ta phải kinh ngạc!”
Thở dài một tiếng.
“Xem ra huyết mạch Tê Thiên Ma Tôn mà cô mang thật sự rất tinh khiết!”
“Chờ đến khi bắt được Diệp Bắc Minh, ta sẽ luyện hóa thành ma huyết, ngưng thành chân thân!”
“Một đại lục Chân Võ không thể vây khốn được bản tôn!”
“Thế giới cấp cao hơn mới là nơi bổn tọa thuộc về!”
Diệp Thanh Lam cắn răng: “ông không được đụng tới Minh nhi!”
Huyết Long cười trêu tức: “Bổn tọa đã muốn đụng tới, thì không kẻ nào ở đại lục Chân Võ có thế ngăn cản được’.
“Trừ khi Tê Thiên Ma Tôn có thế thoát ra khỏi Ma Uyên, nhưng mà cô nghĩ nó có thể xảy ra không?”
“Sau khi luyện hóa hết máu tươi của Diệp Bắc Thần rồi, ta sẽ cho mẹ con cô đoàn tụ!”
“Ném cô ta vào ngục giam Trấn Hồn đi!”
Sau khỉ Diệp Thanh Lam bị mang đi.
Hư ảnh của Huyết Long nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một huyết ảnh loài người mơ hồ.
Giọng nói uy nghiêm vang lên:
“Thứ nhất, các ngươi phải tìm ra Long Châu cho bổn tọa!”
“Thứ đó, là quan trọng nhất để bốn tọa trở thành Chân Long!”
“Thứ hai, phải tìm ra được cả Diệp Bắc Minh!”
“Kẻ đó mang trên người rất nhiều bí mật, có lẽ truyền thừa của nhà họ Diệp thượng cổ và Thiên Ma Tộc đều nằm trên người nó!”
“Ma huyết trong người nó, chính là thứ quan trọng nhất để mở ra Thần Sơn!”
“Long Châu và Thiên Ma Tộc cùng xuất hiện, chắc chắn chính là sự may mắn của nhà họ Dư!”
“Thứ ba, con ả đang mang thai kia cũng phải mang về đây cho bốn tọa!”
Một ông lão khó hiếu: “Lão tố, cơ thể của người là nhân tộc, cần gì phải biến thành Long tộc chứ?”
“Theo tôi â’y, thiên phú của nhà họ Dư chúng ta không tệ, có một Chiến Thần Thượng cổ, không cần thiết phải..;
Lời còn chưa nói xong.
Phập!
Một sức mạnh khủng bố nghiền nát trực tiếp ậptới.
ông lão đang nói bỗng hóa thành một đám mây máu!
‘Lão tổ!’
Nhóm lão già nhỏ con kia sợtới mức quỳ rạp xuống đất.
Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn tọa nói một lần CUỐI cùng”.
“Sau này phải gọi ta là đại nhân!”
“Hai chữ lão tổ này, bổn tọa không muốn nghe thấy lần nào nữa”.
Mấy người kia run lầy bẩy: “Rõ, thưa đại nhân…”
Buổi tối, Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh đứng đó nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâu đó ba tiếng đồng hồ!
Anh đã thử vô số lần.
Nhưng vẩn không thể nhúc nhích được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dù chỉ là một chút!
Kiên cố, không thể lay động!
Chứ đừng nói đến việc cầm nó trong tay.
“Tháp nhỏ, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch thế nào vậy?”
“Trông cũng khỏng khác kiếm Đoạn Long là mấy, mà sao tỏi hoàn toàn không thể lay động được nó?”
Tháp Càn Khỏn Trấn Ngục cười nói: “Bởi vì cậu vẫn chưa được nó chấp nhận hoàn toàn”.
“Gia tăng sức mạnh đi, chờ cậu đủ sức mạnh rồi thì tất nhiên có thể dễ dàng cầm lấy nó”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cũng đến lúc phải gia tăng thực lực lẻn rồi, ờ cảnh giới Hợp Nhất này khá lâu rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhắc nhờ một cảu, lĩnh vực thời gian đã có sự thay đối”.
“Thay đối gì?1
Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lẻn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Bởi vì cậu được sự tán thành từ chủ nhân đầu tiên của tháp, nên lĩnh vực thời gian đã được mở khóa hoàn toàn!”
“Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”
“Lĩnh vực tuyệt đối? Là gì thế?”
“Cậu ở trong lĩnh vực thời gian một ngày, thì bên ngoài sẽ trôi qua mười ngày, tốc độ thời gian trôi qua là gấp mười”.
“Cậu ở trong lĩnh vực tuyệt đối một ngày, một năm, mười năm, thì bên ngoài cũng chí trôi qua có một giây!”