“Gâu gâu!”
Chó địa ngục xông ra, vô cùng hưng phấn chạy vòng quanh Diệp Bầc Minh!
Khoánh khấc thần hôn trong đài đoạn hồn nhìn thấy chó địa ngục, vẻ mặt đều biến sầc, không ngừng lùi lại!
Diệp Bảc Minh cũng hiếu ý của chó địa ngục: “Mày nói những thần hồn này là thứ đại bổ với mày phái không? Mày muốn ãn chúng?”
“Gâu gâu!”
Chó địa ngục hưng phấn gật đầu.
“Đi đi!”
Diệp Bâc Minh suy nghĩ một lúc, vồ đầu chó địa ngục: “Nhưng mày còn có một nhiệm vụ, tìm được thần hồn của đại sư tỷ cùa tao!”
“Gâu!”
Chó địa ngục được khích lệ lớn, trực tiếp xông ra.
Nhưng chỗ nó đi qua, tất cà than hồn đều không có tư cách phán kháng, bị chó địa ngục cần xé nuốt chứng!
Nửa ngày sau, cá đài đoạn hồn tĩnh lặng như cái chết!
Hàng vạn thần hồn bị chó địa ngục nuốt chửng, sau khi nó nuốt nốt một thân hồn cuối cùng, van chưa hết hứng quay lại bên cạnh Diệp Bãc Minh!
Cơ thế cũng lớn lên một vòng!
Diệp Bẩc Minh cũng kinh ngạc phát hiện, hỏa diẻm trên người chó địa ngục biến hóa!
Hỏa diềm vốn màu đỏ hóa thành màu tím, lại từ màu tím hóa thành màu đen!
“Gâu gâu…”
Chó địa ngục quầy cái đuôi, ngồi bên chân Diệp Bác Minh!
“Chú nhàn… không… không nhìn thấy đại… tỷ tý…”
Nó lại nói ra tiếng người, một giọng nói vò cùng non nớt và trẻ con.
“Mày biết nói hả?”
Diệp Bảc Minh kinh ngạc.
Liền sau đó, sâc mặt vô cùng khó coi: “Chảng lẽ thán hồn của đại sư tỷ không ở trong đài đoạn hồn? Chẳng lẽ…”
“Tiếu tháp, chăc không phải chó địa ngục nuốt chửng cả thần hồn của đại sư tý rồi chứ?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chắc không thế nào, bắt đầu từ lúc cặu vào trong đài đoạn hồn!”
“Bản tháp đã tìm kiếm một lượt, thần hồn của đại sư tỷ cậu đúng là không ờ trong này!”
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng Diệp Bãc Minh lập tức tiêu tan.
Đòi mắt anh đỏ bừng, gào quát một tiếng: “Chẳng lẽ đại sư tỷ chết thật rồi? Không thế
nào!”
Cất chó địa ngục vào trong túi càn khôn, xông đến trị trí cảnh cửa màu đen đó!
Trong đại điện.
Cô gái lặng lẽ chờ đợi.
Bỗng nhiên, cánh cửa màu đen chấn động, một bóng hình với đôi mát đỏ bừng xông ra!
“Tìm được đại SƯ tỷ cửa anh chưa?”, cò gái mím cười.
Đòi mát Diệp Bac Minh lạnh như báng: “Cô lừa tôi, thần hồn của đại sư tý tôi vốn không ớ trong đài đoạn hồn!”
Cô gái mặt biến sắc: “Cái gì? Không phái chứ?”
“Trong đài đoạn hồn cỏ hàng vạn thần hồn, chẩng lẽ anh đã tìm toàn bộ một lượt?”
Diệp Băc Minh vô cùng nóng náy: “Phí lời, tất câ thần hồn đã bị nuốt chửng rồi!”
“Tôi chắc chân không có bóng dáng của đại sư tỷ, rót cuộc là thế nào?”
“Chăng phải cô nói thần hồn của đại sư tý tòi chảc chản ờ trong đài đoạn hồn sao?”
Tiến lên một bước, trực tiếp chém trước người cỏ gái!
Một luồng khí tức nóng rực ập đến!
Cô gái lùi lại một bước theo bán năng, lão Thấm trực tiếp ra tay: “Nhóc con, tránh xa tiểu thư ra!”
“Cút!”
Diệp Bâc Minh gầm lên một tiếng, xông đến lão Thấm lao lên chém một kiếm!
Dưới toàn lực bùng phát, lão Thầm bị đánh bay đi!
Diệp Bác Minh tóm chặt cố tay cúa cỏ gái: “Nói mau, có lừa tòi phái không?”
Anh không thể chấp nhận sự thực này: “Thần hồn cùa đại sư tý tòi hoàn toàn tiêu tan thật rồi sao? Nói!”
Cò gái cũng bị dọa sợ, không ngờ Diệp Bắc Minh kích động như vậy.
“Không thế nào!”
“Chì cần người chết trận trẽn đài đoạn hồn, thần hồn chắc chân sẽ bị hút vào trong đài đoạn hôn!”
Cô gái đưa ra một cánh tay khác chí lên trời: “Ngư Thất Tình tòi xin thề, nếu tỏi cố ý lừa anh!”
“Trái tim võ đạo cúa tôi sẽ tan vỡ, toàn thán nát rữa, bị ngũ lôi đánh chết!”
Diệp Bầc Minh bình tĩnh lại: “Vậy cò nói xem tại sao lại như vậy?”
Cô gái do dự một lúc.
Như nghĩ đến điều gì, nhìn sang ông lão bên cạnh: “Lão Thấm, chẩng lẽ…”
Đồng tử của lão Thấm co lại: “Không thế
nào!”
“Các người lại đánh đố gì thê hả?”
Diệp Bâc Minh cau mày thật chặt.
Đôi măt cúa Ngư Thất Tình nghiêm trọng: “Cho dù không thể nào, nếu thân hồn của đại sư tý cúa cậu Diệp không ở trong đài đoạn hồn!”
“Vậy chí có một khá nàng!”
Cô ta nhìn Diệp Bấc Minh một cái sáu săc: “Cậu Diệp, đại sư tý của anh là người luân hồi!”
“Cái gì?”
Nghe thấy câu trả lời này, Diệp Bảc Minh nqấn nqười.