Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt già của Tân Ngũ cửu vô cùng kiêng sợ: “Dù sao chúng ta cũng là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông, đảu thế xung đột với người của thượng tông?”

“Nếu tôi là Diệp Bắc Minh, cứ nhận thua trước rồi tính!”

Mọi người yẽn lặng chờ đợi!

Chu Lạc Ly sầm mặt: “Lão Hoàng, Dương Thiên là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, quỳ trước Ám Dạ Vương chẳng lẽ không bình thường sao?”

Hoàng Phi Hổ âm lạnh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Dương Thiẻn không chỉ là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, mà còn là đệ tử của Hoàng Phi Hổ tôi!”

“Kẻ này sỉ nhục Dương Thiên, chính là sỉ nhục tôi!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi sỉ nhục đấy, ông muốn thế nào hả?”

“Ra mặt cho tên đồ đệ phế vật đó của ỏng hả?”

Cái gì?

Trái tim mọi người đập thình thịch, giọng điệu này hơi không đúng!

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng!

Hoàng Phi Hố hơi kinh ngạc, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với lão ta bằng thái độ này!

Ông lão Từ Huyền Võ bên cạnh cười: “Lão Hoàng, xem ra tên nhóc này vốn không biết Thanh Huyền Tỏng là thế nào!”

“ở trước mặt cậu ta, ông không có chút uy tín nào!”

Ông lão này xem trò vui còn khỏng sợ lớn chuyện.

Khuôn mặt già của Hoàng Phi Hổ đen xì!

Trong con mẳt đầy sát ý băng lạnh: “Cậu nhóc, khi còn trẻ đừng quá hống hách, nếu không, chết thế nào cũng không biết đâu!”

“Đừng nói tôi ức hiếp cậu, tôi cho cậu một cơ hội!”

“Cậu và Dương Thiên lên đài võ đạo, đấu một trận công bằng!”

“Sống chết có số!”

“Cậu, có dám không?”

Một luồng khí tức cường mạnh nghiền áp đến!

Diệp Bâc Minh cười: “Tôi chỉ thế hiện uy thế một chút, hắn ta đã sợ quỳ xuống roi”.

“Còn cần thiết phải đấu không?”

Dương Thiên tức đến đỏ bừng mặt: “Diệp Bẳc Minh, tao quỳ hoàn toàn là vì mày là Ám Dạ Vương, tao là đại tướng quân!”

“Cho nẻn tuân thủ lễ tiết của hoàng triều Đại Chu, mày cho rằng tao sợ mày thật sao?”

“Hôm nay, tao từ bỏ chức vị đại tướng quân, chỉ để giết mày!”

Ầm!

“Vãi…”

“Đại tướng quản từ bỏ chức vị?”

Hoàn hiện trường xõn xao!

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Mày chăc chắn không?”

Dương Thiên đò mắt!

Hắn thực sự bị Diệp Bắc Minh dùng sức mạnh cưỡng ép phải quỳ xuống.

Nhưng.

Dương Thiên không phục!

Thực lực của Diệp Bắc Minh cũng chỉ là cảnh giới võ đế thôi.

Hắn là cảnh giới Hợp Nhất!

Cao hơn đối phương mấy cảnh giới lớn.

Chỉ cần lên đài võ đạo, tùy tiện đánh có thế giết Diệp Bắc Minh!

Giết Diệp Bắc Minh, hoàng triều Đạl Chu vẫn phải cần đến hắn!

Chẳc chắn sẽ xin hắn ta trở lại chức vị đại tướng quân của hắn!”

Nghĩ đến đây, Dương Thiên tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mày nói xem có dám đấu với tao một trận không đi?”

Diệp Bắc Minh cười thản nhiên: ‘Tại sao tao không dám?”

Dương Thiên quát một tiếng: “Người đâu, chuấn bị trống trận cho tỏi!”

“Diệp Bắc Minh, đi, lên đài võ đạo!”

Diệp Bẳc Minh còn chẳng có ý nhìn Dương Thiên thẻm một cái: “Giết mày, việc vì phải lên đài võ đạo?”

Trực tiếp tát một cái ra!

Một luồng khí tức màu đen nổi lên!

Hóa thành một bàn tay khổng lồ!

Phập!”

Một chưởng nghiền áp xuống!

Dương Thiên ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, hóa thành sương máu tại chỗ!

‘Việc này…”

Mọi người tỏ vẻ mặt kinh hãi.

Mộ Thiên Thiên đúng là không dám tin!

Mộ Bình Phàm cũng ngấn người, vốn không ngờ được Diệp Bắc Minh dám giết Dương Thiên trước mặt nhiều người!

“Đại tướng quân chết rồi?”

Đám người Đỗ Hoành Đồ, Dương Kiếm Hùng, Tân Ngũ cửu giật mí mắt không ngừng.

Đồng tử của Hoàng Phi Hố co lại: “Đồ Nhi!”

“Súc sinh! Mày dám giết đệ tử của Hoàng Phỉ Hổ tao?”

Chu Lạc Ly lạnh mặt: “Lão Hoàng, đấy là ông nói, sống chết có số!”

“Bao nhiêu người ở đây làm chứng, chẳng lẽ lão Hoàng phủ nhận lời của chính mình sao?”

“Cô!

n

Hoàng Phi Hổ tức đến nhảy lên như sấm, trừng mắt kiêng dè nhìn Diệp Bắc Minh một cái xong, mau chóng bỏ đi.

Ánh mẳt Diệp Bắc Minh lóe lên: ‘Tứ sư tỷ, đệ còn có việc đi trước đây”.

Chu Lạc Ly suy nghĩ một lát: “Được, tỷ lại liên lạc với đệ sau!”

Sau khi rời khỏi hoàng cung.

Diệp Bẳc Minh trực tiếp thay quần áo trước đó: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của đám người Thanh Huyền Tông cho tôi!”

Một lát sau.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Bọn họ ra khỏi thành rồi, về hướng Tây Nam ba trăm dặm!”

“Nhanh thế?”

Diệp Bâc Minh không hề chần chừ.

Trực tiếp đuổi theo!

Đám người Thanh Huyền Tông dừng lại.

Cắm lều dựng trại trong một sơn

coc.

Trước một đống lửa trại!

Ánh lửa bập bùng trước khuôn mặt già của Hoàng Phi Hố: “Huyết mạch ma tộc và Kiếm Long Đồ cùng xuất hiện!”

“Chỉ đáng tiếc, tôi vốn muốn để Dương Thiên thử thực lực của kẻ này!”

“Tuyệt đối không ngờ, Dương Thiên đúng là phế vật, lại không đỡ được một chưởng!”

Khuôn mặt già của Từ Huyền Võ nghiêm trọng: “Xem ra kẻ này đúng là con trai của Diệp Thanh Lam!”

“Lúc được biết tin này, tôi còn thấy khó mà tin được”.

“Người phụ nữ đó lại mang thai nghiệt chủng ma tộc thật, hơn nữa còn sinh nó ra”.

“Cái tát vừa này ông nhìn thấy chưa?”

Hoàng Phi Hổ hơi kiêng sợ: “Nhìn thấy rồi, khí tức màu đen đó, chắc chắn là ma khí”.

“Người bình thường không phát hiện ra được, nhưng không lừa được con mắt của tôi”.

Từ Huyền Võ hơi nghi hoặc: ‘Tên nhóc đó sẽ không đuổi theo chúng ta chứ?”

“Hừ!

1/

Hoàng Phi Hố hừ một tiếng: “Cho dù đuổi theo ra thì đã làm sao, hai Thánh Cảnh trung kỳ chúng ta, chắng lẽ còn sợ hắn sao?”

“Cùng phải!”

Từ Huyền Võ suy ngẫm gật đầu: “Theo như tình báo, có lẽ kiếm Long Đồ cũng ờ trong tay tên nhóc này”.

“Để an toàn, chúng ta vẳn nên về báo cáo chủ nhân rồi tính!”

Nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK