“Lão đại, Diệp Bắc Minh phế rồi…” Giờ phút này.
Các thế lực lớn ở nước ngoài nhìn chằm chằm.
Cùng lúc đó.
Long Đô, trong phòng họp tại nơi nào đó.
Mọi người hoảng sợ nhìn cảnh tượng trên màn hình lớn, lâm vào sự yên tĩnh như chết!
Trên đường trở về Vạn Bảo Lâu.
Mấy người Diệp Bắc Minh gặp phải gia tộc người canh giữ vây công điên cuồng.
Có Võ Thánh đỉnh phong Lăng Thi Âm ở, bọn họ an toàn trở lại Vạn Bảo Lâu.
Cô ta lập tức hạ lệnh: “Từ giờ trở đi, Vạn Bảo Lâu tiến vào trạng thái phòng bị cao nhất!”
“Bất luận kẻ nào tiến vào Vạn Bảo Lâu đều giết không tha!”
“Dù có là một con ruồi, dám can đảm bước vào phạm vi Vạn Bảo Lâu, tất cả đều đánh bay cho tôi!”
“Rõ!”
Tất cả lực lượng của Vạn Bảo Lâu đều xuất hiện, kế cả lực lượng trong tối lằn lực lượng ngoài sáng.
Toàn bộ Vạn Bảo Lâu tiến vào giới nghiêm!
Cho dù là như thế, vẳn có vô số võ giả không cần mạng lao tới.
Bọn họ đều biết Diệp Bắc Minh mạnh mẽ bộc phát sức mạnh, bị thương khỉ chém giết một vị Võ Đế.
Hiện giờ là cơ hội giết anh tốt nhất!
316
1/2
Bên trong tháp Càn Khỏn Trấn Ngục.
Sau khỉ nội lực Diệp Bắc Minh khô cạn, ý thức anh trực tiếp tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Điên cuồng luyện chế tụ lực đan!
Không ngừng nuốt xuống.
Cơ thể vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy, sao cơ thể tôi không có phản ứng gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận đáp: “Cậu để tôi không tiếc bất cứ giá nào giết chết tên Võ Đế kia!”
“Nhưng đối với cậu mà nói, cũng phải trả một cái giá đẳt”.
“Sao vậy?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh thầm động.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cơ thế của cậu bị hao tổn rất lớn, ngoài tốn chín phần nội lực ra”.
“Tôi còn tiêu hao sức sống của cậu!”
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: “Tiêu hao sức sống?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Sợ cái gì, người tu võ ở cảnh giới Võ Tông vốn có thế sống hai trăm năm”.
“Tôi chỉ tiêu tốn của cậu một trăm năm mà thôi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Một trăm năm… ông nól ung dung nhỉ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên đáp: “Không cần lo lắng, chỉ cần cảnh giới của cậu tăng lẽn, tuổi thọ cũng sẽ tăng theo”.
“Một trăm năm không đáng kế chút nào!”
“Giờ, cậu cần phải khôi phục khí huyết đã tổn thất, luyện viên tinh hạch Tật Phong Lang cấp ba kia thành đan dược đi!”
“Đan dược luyện chế từ ma thú tinh hạch có thể giúp cậu khôi phục khí huyết đã tổn thất ở mức độ lớn nhất!”
Diệp Bẵc Minh suy tư.
Trong đầu một ý niệm lóe lên, tinh hạch Tật Phong Lang xuất hiện trên tay.
Ánh mắt của anh lập lòe.
Nhanh chóng lật qua lật lại sách cố ghi lại hơn chục ngàn loại đan phương.
Bên ngoài.
Toàn bộ thành Võ Đế rơi vào bầu không khí xơ xác tiêu điều.
Vạn Bảo Lâu sớm đã bị vây chật như nêm cối.
Nhà họ Tân, nhà họ Phương, nhà họ Tiêu, nhà họ Chu đã triệu tập một số lượng võ giả lớn, bao vây bên ngoài Vạn Bảo Lâu.
Một người đàn ông mặt chữ điền đứng ờ đằng trước, trong mắt toàn là tơ máu: “Nhà họ Tân đã đến thời điếm tồn vong nguy cấp, bố mẹ, vợ, con cái của các người sống hay chết toàn phụ thuộc vào trận chiến này!”
“Từ giờ trở đi, Tân Viễn Sơn tôi tiếp nhận vị trí đứng đầu nhà họ Tân!”
Tân Viền Sơn, Võ Thánh trung kỳ.
Ông ta quát lên: “Hiện tại, gia chủ ra lệnh, giết cho tôi!”
“Giết!”
Mấy ngàn người không muốn mạng lao đến.
Dù là võ giả cấp Thiên cũng gia nhập chiến đấu!
“Toàn bộ nhà họ Tỉẽu, xông lên!
Trong đám người nhà họ Tiêu, một người đàn ông trung niên dữ tợn gào thét.
Tiêu Long Chiến, em trai Tiêu Long Đồ, Võ Thánh trung kỳ, gia chủ mới của nhà họ Tiêu!
“Nhà họ Phương nghe đây, nếu chúng ta thắng trận chiến này, tất cả tài sản của Vạn Bảo Lâu cho mọi người tùy ý chọn lựa!”
Một lão già trong đám người nhà họ Phương đau thương gào lên.
“Nghe lão gia chủ, giết!”
Mọi người nhà họ Phương oán khí ngập trời.
Bọn họ giơ vũ khí phóng về phía Vạn Bảo Lâu.
Nhà họ Chu hét to: “Toàn bộ nhà họ Chu nghe, san bằng Vạn Bảo Lâu cho tôi, báo thù cho tộc trưởng!”
Bốn gia tộc người canh giữ kết hợp lại, chừng mấy chục ngàn người!
Những này đều là người tu võ!
Còn còn kinh khủng hơn cả đội quân triệu người.
“Đến rồi, ngăn lại!”
Lăng Thi Âm thét dài, trận chiến hết sức căng thẳng!
“Giết”
Bên ngoài Vạn Bảo Lâu vô cùng lộn
Máu tươi, thi thế, chân cụt tay đứt, đầu người nơi nơi.
“Giết giết giết, bất kỳ thứ gì muốn đến gần Vạn Bảo Lâu đều giết hết!”, Vạn Lăng Phong máu me khẳp người, giết đỏ cả mắt.
Bốn phương tám hướng đều là kẻ địch.
Vô số cao thủ điên cuồng đánh tới.
Cho dù là Lăng Thi Âm cũng cực kỳ mệt mỏi.
ĐÔI mắt cô ta đỏ bừng, trong mắt phủ rộng tơ máu, xông vào trong đám người, điên cuồng giết chóc.
Bốn năm tên Võ Thánh trung kỳ thấy thế, đồng loại ra tay ngăn cản Lăng Thi Âm.
“Giết!
Lâm Thương Hải hét to, dẫn đầu người Vạn Bảo Lâu đánh lui hết đợt cao thủ này đến đợt cao thủ khác.
Đường Thiên Ngạo bị dọa đến cả người run rấy, trốn ở trong góc, khóc không ra nước mắt: “Tại sao có thế như vậy, tại sao lại có thế như vậy?”
Lúc này.
Trong một quán trà ở nơi xa.
Vân Chi Lan ngồi cạnh cửa số, vừa uống trà vừa nhìn trận chiến trước cửa Vạn Bảo Lâu.
Nơi đây chí cách Vạn Bảo Lâu một con đường.
Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục!
Gương mặt xỉnh đẹp của Vân Kiếm Bình trắng bệch, không ngừng nôn mửa: “Ọe ọe… Ông nội…”
Cô ta sắp phát điên rồi!
Cửa Vạn Bảo Lâu toàn là thi thế.
Những tên võ giả canh giữ gia tộc kia như bị điên.
Không ngừng đánh về phía Vạn Bảo
Lâu!
Thỉ thế của đồng đội, thi thế của kẻ địch liên tục bị giẫm lên!
Chia năm xẻ bảy!
cổng Vạn Bảo Lâu quả thực không khác gì Địa Ngục Tu La!