Bọn Vương Như Yên, Liêu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào, Khương Tử Cơ sửng sốt: “Sư tỷ Chu, chị…”
“Ồ?”
Hai mát Chu Đỉnh Phong sáng ngời: “Hahaha, đứa trẻ ngoan, quả không hổ là đứa trẻ ngoan của nhà họ Chu ta!”
Đạm Đài Trần cười khấy: “Chị Lâm, xem ra Diệp Bắc Minh không thế nào sánh bằng tài nguyên một gia tộc thượng cổ rồi!”
Đạm Đài Lâm lắc đầu: “Không đúng, có lẽ cô ta chọn…”
Ngay sau đó.
Giọng nói của Chu Lạc Ly cất lên: “Nếu cứ khăng khăng Lạc Ly phải chọn, vậy thì tôi sẽ chọn rời khỏi nhà họ Chu!”
“Sau này Chu Lạc Ly tôi đây mà lấy tài nguyên của nhà họ Chu để dùng, dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ bị cửu lôi đánh chết!”
“Cái gì cơ?”
Chu Đỉnh Phong sững sờ, nối cơn tam bành: “Lạc Ly, mày nghiêm túc thật đấy à?”
“Mày hãy nghĩ cho bố mẹ mày, nghĩ cho gia tộc đi!”
“Những năm qua, gia tộc đã dốc bao tâm huyết để bồi dưỡng mày, thế mà mày lại rời bỏ nhà họ Chu chỉ vì Diệp Bắc Minh ư?”
“Đồ vong ơn bội nghĩa, đồ quên nguồn quên gốc!”
Chu Đỉnh Phong tức chết đi được!
Ngạo Vô Tình nhếch mép cười nghiền ngẩm: “Chu Đỉnh Phong, người nhà họ Chu các anh đỉnh thật đay”.
Lăng Huệ cũng cười nhạo báng: “Chẳng thế còn gì, quá đỉnh ấy chứ!”
“Bao nhiêu người có mặt ở đây mà lại bảo là đứng cùng một chiến tuyến với Diệp Bắc Minh, nghĩa là các anh đang tuyên bố nhà họ Chu và Diệp Bắc Minh chung một chiến tuyến đấy à?”
Ngạo Vô Tình gật đầu: “Có lẽ là vậy rồi”.
Chu Lạc Ly nhíu mày: “Sao hai vị tiền bối lại ăn nói linh tinh như vậy? Chu Lạc Ly tôi đây đã rời khỏi nhà họ Chu rồi”.
“Toàn bộ hành động của tôi không liên quan gì tới nhà họ Chu
cả!”
Ngạo Vô Tình hừ lạnh: “Cô nói vậy thì ai tin? cỏ nói mình đã rời khỏi nhà họ Chu là hết liên quan rồi chác?”
“Cô thử giải thích với nhà họ Giang xem họ có tin không đi?”
Lăng Huệ nghiền ngẫm nhìn Chu Lạc Ly: “Con bé này, cô đã thành công đấy nhà họ Chu vào bước đường cùng rồi đấy”.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ tự sát để tạ tội luôn cho xong!”
Gương mặt kiều diêm của Chu Lạc Ly bỗng chốc trắng bệch.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chị Lạc Ly, chị đừng nhiều lời với hạng người như bọn họ làm gì”.
“Không cần tốn nước miếng gì hết, cứ giết là xong!”
Ánh mắt anh trở nên âm trầm, luồng sát ý long trời lở đất bộc phát ra từ anh.
Diệp Bác Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, kiếm Đoạn Long chủ động bay vào trong tay anh, phi thẳng một mạch về phía hai người Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ.
“Thằng ôn con này, mày đúng là to gan!”
Khóe mắt Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ khẽ giật giật, bọn họ vừa bực tức vừa thấp thỏm lo sợ.
Diệp Bắc Minh thoắt cái xuất hiện trước mặt hai người rồi chém một nhát kiếm xuống.
“Bọn ta là cảnh giới Thần Chủ đấy, mày tưởng bọn tao cũng là cảnh giới Thần Vương như Dư Thục Nhàn chắc?”
Hai người họ quát tháo, toàn bộ chân nguyên khắp cơ thế dâng trào, hai luồng kình khí tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Cảnh giới Thần Vương thì ghê gớm lắm chắc?”
Ánh mắt của Ngạo Vô Tình lạnh như băng: “Ranh con, mày sẽ biết cảnh giới Thần Vương có ghê gớm hay không ngay sau đây thôi!”
Vừa dứt lời, Ngạo Vô Tình bổng dưng gào lên!
“A!”
Ngay giây phút chạm tay đến kiếm Đoạn Long, nó đột ngột nố tung, thân thể ông ta bị đánh bay ra ngoài.
Lăng Huệ chứng kiến cảnh tượng ấy thì khuôn mặt già nua tái mét, bà ta rụt tay về, xoay người né tránh.
Tuy nhiên, Diệp Bắc Minh hoàn toàn không cho bà ta có cơ hội đó, chém một kiếm về phía cánh tay của Lăng Huệ!
Phụt!
Lăng Huệ vô cùng bàng hoàng, muốn né tránh nhưng kiếm Đoạn Long đã nhắm vào bà ta!
Bà ta không còn cách nào khác ngoài cắn răng, chủ động chém đứt tay mình rồi lùi lại một mạch mười mấy bước.
Lăng Huệ chật vật đến nỗi suýt chút nữa đã ngã nhào ra mặt đất.
“Mày!
Sắc mặt hai người vô cùng tối tăm.
Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không ngờ rằng một tên Diệp Bẳc Minh chí với cảnh giới Hợp Nhất lại có thế gây sức ép cho người khác một cách khủng khiếp như vậy!
Ngạo Vô Tình cắn răng: “Thanh kiếm này quá khủng khiếp, chứ sức chiến đấu của thằng nhóc này cũng bình thường thôi!”
“Chúng ta cũng phản xạ kịp trước tốc độ của cậu ta mà, thậm chí còn thoát được nữa!”
“Khổ nỗi thanh kiếm này quá kinh khủng! Thật sự quá là kinh khủng!”
“Có long hồn bổ trợ thì cho dù người nắm giữ nó là võ giả cấp thấp nhất cũng đủ đế tiêu diệt cảnh giới Thần Chu!”
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người tại đây đều nhìn về phía kiếm Đoạn Long!
Ánh mắt ai nấy đều nóng bỏng vô cùng.
Nhìn thanh kiếm như thế con mắt sắp rớt ra ngoài.
Ai mà không thèm thuồng một thanh kiếm có khả năng giết chết cảnh giới Thần Chủ chứ?
Đặc biệt là những lão già cảnh giới Thần Chủ, cặp mắt bọn họ đỏ đến nỗi cứ như sắp rỉ máu vậy.
Bản thân bọn họ đã là cảnh giới Thần Chủ rồi.
Nếu lấy được thanh kiếm ấy thì chẳng phải họ đã vô địch thiên hạ rồi ư?
Gào!
Giờ phút này, tiếng rồng gào thét truyền đến từ kiếm Đoạn Long, một giọng nói cất lên: “Diệp Bắc Minh, ta là linh hồn của long hồn!”
“Từ giờ trở đi, ta có thể trờ thành kiếm hồn của thanh kiếm này để nhận ngươi làm chủ!”
“Ngươi có đồng ý không?”
Diệp Bác Minh gật đầu mà không chút do dự: “Ta đồng ý!”
“Được!”
Kiếm Đoạn Long kêu lên. Keng!
Một âm thanh giòn giã truyền
đến.
Một phù văn cổ xưa to lớn hiện ra xung quanh Diệp Bắc Minh.
Trên đó ẩn chứa sức mạnh thần bí khó lường.
“Không ổn rồi!”
Một ông lão mắt tam giác hét to: “Long hồn sắp hoàn toàn nhận Diệp Bắc Minh làm chủ, một khi nghi thức thành công”.
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội có được long hồn!”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”