Tất cá huyết quang ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một bóng người giống huyết ảnh của Long Đế như đúc!
Long Đế cười to: “Ha ha ha, xong
rồi!”
“Diệp Bẳc Minh, nhóc con cậu quả nhiên là một thiên tài!”
Ầm!
Huyết ảnh của Long Đế lập tức chui vào trong thản xác, chồng lên nhau.
Loại cảm giác được sống lại này khiến Long Đế vô cùng kích động, nước mắt tuôn đầy mặt: “Mấy chục ngàn năm, Long Đế tôi lại có ngày được sống lại?”
“Diệp Bẵc Minh, từ giờ trở đi cậu chính là người bạn chí cốt của Chí Tôn Long Đế tôi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Từ khi gặp nhau, ông cũng đã giúp tôi rất nhiều!”
“Nhưng mà tôi muốn hỏi một cảu, nếu ông đã có thể sống lại”.
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc: “Có phải những người đã chết khác cũng có thế sống lại không?”
Bố mẹ nuôi và anh trai chết thảm.
Người hầu trung thực Lâm Thương Hải cũng hi sinh vì anh!
Nếu như có thể để bọn họ sống lại.
Cho dù có khó khăn thế nào, Diệp
Bắc Minh cũng sẽ đi thử một chút!
Long Đế nhướng mày: “Cậu muốn phục sinh người bình thường, chỉ sợ không có khả năng!”
Kỳ vọng trong lòng Diệp Bắc Minh dập tắt trong nháy mắt: “Vì sao?”
Long Đế nghiêm túc giải thích: “Người anh em Bắc Minh, tôi có thế sống lại là bời vì có một sợi tàn hồn!”
“Sau đó, tàn hồn lại không bị chôn
vùi”.
“Cho nên tôi mới có thế sống đến bây giờ, cậu muốn làm bọn họ sống lại, trừ khi bọn họ cũng có thần hồn!”
“Nhưng cậu phải biết, người tu võ căn bản không có cách nào ngưng tụ thần hồn”.
“Chứ đừng nói đến là người binh thường!”
Bố mẹ nuôi và anh trai đã chết đl năm năm, cho dù có thần hồn, chỉ sợ cũng sớm đã tan biến.
Cảnh giới của Lâm Thương Hải quá thấp, cũng không thế ngưng tụ thần hồn.
Diệp Bắc Minh có chút không cam tâm: “Long Đế đại ca, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
“Chuyện này…”
Long Đế do dự, sau đó trầm mặc.
Trong lòng Diệp Bằc Minh hơi động: “Long Đế đại ca, chẳng lẽ còn có cơ hội để người chết sống lại ư?”
Long Đế trầm mặc một lát, lúc này mới nghiêm túc mở miệng: “Người anh em Bắc Minh, nếu như trẽn thế giới này thật sự tồn tại Minh giới, có lẽ có thể tìm ra linh hồn của bọn họ ở nơi đó!”
“Nhưng mà rốt cuộc có Minh giới hay không vẫn là một chuyện khác!”
Diệp Bẳc Minh giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng: “Minh giới?”
Long Đế lắc đầu: “Tôi cũng chỉ nghe những người khác nói, là thật hay là giả thì tôi cũng không biết”.
“Nhưng nếu quả như thật có Minh giới, nói không chừng có thể tìm được thần hồn của người mà cậu muốn phục sinh!”
Minh giới?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ.
Anh ghi nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.
Long Đế thở dài một tiếng: “Được rồi, mọi bữa tiệc trên đời này đều có lúc kết thúc!”
“Người anh em Bắc Minh, tôi đi đây!”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ: “ông vừa sống lại, không tu dưỡng mấy ngày sao?”
Long Đế cười một tiếng: “Ha ha, thế thì không cần”.
“Tôi đã không được ngắm nhìn thế giới này mấy chục ngàn năm rồi, hơn nữa tỏi cũng có chuyện phải đi hoàn thành!”
“Người anh em Bắc Minh, nhất định chúng ta sẽ có ngày gặp lại!”
“Đến lúc đó chúng ta hãy tỉ thỉ một trận!”
Xoẹt!
Một giây sau.
Một con rồng đỏ như máu bộc phát ra từ trong cơ thể Long Đế, đưa ông ta rời khỏi cấm địa long mạch.
Khương Tử Cơ, Đạm Đài Yêu Yẻu, Liễu Như Khanh các cô ta lúc này mới đi tới.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tử Cơ vô cùng nghiêm túc: “Tiểu sư đệ, người vừa rồi là ai?”
Diệp Bắc Minh thuận miệng giải thích: “Một người bạn già”.
Trên gương mặt xinh đẹp của Đạm Đài Yêu Yẽu là vẻ khó hiểu: “Tiếu sư đệ, lần này em trở về từ Thiên Hạ Đệ Nhất các, lại tăng lẽn một cảnh giới lớn!”
“Tiếp theo em có tính toán gì không?”
Diệp Bẳc Minh suy nghĩ một chút: “Mẹ em bảo em đi xử lý ba chuyện”.
“Thứ nhất, tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các lấy thứ mà bố đế lại cho em!”
“Thứ hai, rửa sạch oan khuất cho nhà họ Diệp Côn Luân Hư!”
“Thứ ba, gia nhập vào Thanh Huyền Tông!”
“Chuyên thứ nhất đã hoàn thành, em định xử lý xong chuyện ở hoàng triều Đại Chu rồi lập tức đi Thanh Huyền Tông!”
Liễu Như Khanh tán đồng gật đầu: “Cần bọn chị hỗ trợ không?”
Diệp Bẳc Minh mỉm cười: “Thất sư tỷ, các chị đã giúp em nhiều rồi”.
“Bây giờ đến lượt em bảo vệ các
chị”.
“Các chị đến Thanh Huyền Tông trước đi, em xử lý xong chuyện ở hoàng triều Đại Chu sẽ lập tức đến gặp các chị!”
Lăng Thi Âm sững sờ: “Thiếu chủ, ngài đi rồi, vậy chúng tôi thì sao?”
Ngô Khinh Diên cũng gấp gáp: “Đúng thế chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười đế hai người yên tâm: “Giới phàm tục vằn là nhà của tôi, Côn Luân Hư chỉ là nơi tôi vùng lẻn thôi”.
“Mọi người cứ ở lại nơi này, thay tỏi phát triển thật tốt!”
“Chuyển hết tất cả các thế lực ra bẽn ngoài cấm địa long mạch”.
“Nếu có nguy hiểm, nhân vật nòng cốt có thể tiến vào cấm địa long mạch đế tránh né!”
“Cộng thêm chục ngàn con ma thú kia, chắc hẳn mọi người sẽ có thế yên tâm!”
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên nhìn thoáng qua nhau, quỳ một chân xuống: “Tuân lệnh!”
Đột nhiên, giọng nói có chút bất mãn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, cậu đúng là người bận rộn”.
“Vẫn phải đế tôi nhắc nhở sao? Cậu có thế tiếp tục mở tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra rồi!”
Diệp Bắc Minh đế mọi người rời đi trước.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, anh liền tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tâng thứ mười bảy của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mớ ra!
Ầm!
Trong nháy mắt tiến vào tầng thứ mười bảy của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một loại khí tức tử vong đập vào mặt.
Loại khí tức này cũng không phải là của tầng thứ mười bảy!
Mà là đến từ mặt phẳng ở chính giữa!
Lúc Diệp Bắc Minh nhìn thấy thứ trẽn mặt phắng, con ngươi kịch liệt co vào một chút: “Đây là…”