- Giết cho chó ăn!
- Vâng, nương nương!
Kỵ binh cùng đáp lời. Hơn mười cán thương sắc bén đâm vào đám người này, không có bất cứ chống cự gì diễn ra, máu tươi nhanh chóng rót vào bùn đất. Rất nhiều kỵ sĩ hộ vệ theo xe loan hồi cung. Lưu lại vài tên kỵ sĩ, tim kiếm bóng dáng của chó. Đây là mệnh lệnh, tuyệt đối không phải vui đùa.
Hoàng cung cấm nội. Xa giá thông suốt không trở ngại, trên đường đi Hồ Tâm Nguyệt hưng phấn giảng thuật chuyện lý thú ở nhân gian.
- Sớm biết như vậy nên đi du ngoạn thật tốt, nhất định phải cường ngạnh kéo ngươi xuống núi rồi.
Hồ Tâm Nguyệt cùng nàng xa cách đã lâu gặp lại, chỉ cảm thấy có những lời không nói hết được, nhưng chưa từng chú ý tới khác thường trên mặt của nàng. Thẳng đến khi tới cung khiết hoa mỹ, lập tức thiết hạ yến hội, cũng chỉ có hai người các nàng.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Vốn chúng ta ở dưới chân núi được cho là ăn ngon rồi, nhưng so sánh với những thứ trong kinh thành này, thì thua xa không sánh kịp. Hôm nay chúng ta ăn chính là đại tiệc của nhân gian đấy.
Phân phó xuống dưới, cung nhân đi chuẩn bị. Cho nên không qua bao lâu, đã có từng khay thức ăn đã đưa lên, toàn là mỹ thực của nhân gian.
Trong đó có thải văn linh chi, mắt phượng trân châu, thiên tằng thê ti, ngọc ti điểm hồng.
Hồ Tâm Nguyệt gấp một miếng đồ ăn đưa lên miệng của nàng.
- Cái này gọi là ‘ thải văn linh chi ’, chỉ dùng khối thịt tròn trước chóp mũi dê tạo thành, nếm thử như thế nào?
Bạch Tố Trinh nếm một khối, đúng là rất sướng miệng, hơn xa còn ngon hơn xa so với thịt gà vịt nướng từng ăn, nhưng chợt nhớ tới những cảnh tượng nhìn thấy bên đường, bỗng nhiên không cảm thấy ngon nữa, lại nhìn một bàn thải văn linh chi trên bàn, hỏi:
- Một con dê làm sao có nhiều như vậy?
- Một đầu dê, làm sao có đươc một bàn thế này, phải một trăm đầu dê đấy.
Bạch Tố Trinh kinh ngạc, nói:
- Một trăm đầu?
Thức ăn bày trên bàn, không ngờ có liên quan tới một trăm đầu dê a?
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Đây là đầu bếp nổi danh của nhân gian làm đấy, chỉ dùng bộ phận ngon nhất trên người con dê, những bộ phận tanh nồng khác vứt bỏ hết!
Tiện tay giới thiệu, thiên tằng thê ti chính là khối xương sụn cách cổ con dê ba thốn, ngọc ti điểm hồng chính là môi dưới của dê, còn đủ thứ khác, nhiều không kể xiết!
Bạch Tố Trinh mở to hai mắt, so sánh với bữa ăn rau dưa trong phủ thừa tướng nàng ăn lúc trước, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Hồ Tâm Nguyệt thấy Bạch Tố Trinh lâu không động đũa, nói:
- Không hợp khẩu vị sao? Ta cho bọn họ đi làm những món khác nhé, ngươi muốn ăn cái gì?
Bạch Tố Trinh có chút trầm trọng nói:
- Tiểu Nguyệt, ngươi biết không? Bên ngoài có thật nhiều người đều không có cơm ăn, sắp chết đói?
Hồ Tâm Nguyệt không đếm xỉa tới uống một hớp rượu, nói:
- Vậy thì thế nào? Chúng ta có ăn chẳng phải được rồi sao?
Rốt cuộc Bạch Tố Trinh nhịn không được, bỗng nhiên đứng dậy, hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong nội tâm của nàng.
- Ngươi biết Phùng thừa tướng không? Hắn... Buổi sáng hôm nay hắn đã chết, rất nhiều người đều chết, mọi người trên đường đều nói ngươi hại, là thực sao?
Nàng có chút lo nghĩ trợn to đôi mắt xinh đẹp. Sợ hãi nghe những câu đối đáp của cư dân trong thành với nhau.
Hồ Tâm Nguyệt đương nhiên nói:
- Là lão đầu tử này a, luôn nói ta nói bậy, đương nhiên nên giết chết! Hơn nữa hắn luôn muốn giúp nạn thiên tai ah, bình loạn ah, lãng phí thời gian, chỉ cần hắn chết, có thể nhanh lên hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể đi Dao Trì. Chẳng lẽ ngươi quen biết hắn?
Rốt cục phát giác dị sắc trên mặt của Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh không thể tin được, nói:
- Ngươi... Tại sao ngươi biến thành bộ dáng này?
Tiểu Nguyệt sớm chiều ở chung với nàng suốt cả ngàn năm không phải như vậy, nhất định là bị này nhân gian làm đồi bại rồi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Cũng chỉ là mấy tên nhân loại mà thôi, ngươi làm gì nhìn ta như thế?
Ánh mắt xa lạ kia làm cho nội tâm của nàng khổ sở.
Bỗng nhiên Bạch Tố Trinh tiến lên, giữ chặt tay của Hồ Tâm Nguyệt, đi ra ngoài, nói:
- Ngươi theo ta trở về, chúng ta trở về núi đi!
- Làm gì thế, ngươi nổi điên à?
Hồ Tâm Nguyệt giãy giụa khỏi tay của nàng, nổi giận đùng đùng trừng to mắt nhìn qua Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta không muốn ngươi ở chỗ này, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Đồ ăn này cũng không phải do ta suy nghĩ ra, những cung khuyết này không phải ta làm, lão nhân kia cũng không phải ta muốn giết, người đều vì chính mình, thậm chí giết người cũng không phải ta! Ta biết rõ ngươi đang thương sót những người kia, nhưng ngươi không có nghe thượng tiên nói sao? Đây là vì cứu thêm nhiều người nữa..., ta không có sai.
Nước có hôn quân, quốc có loạn thế, cũng có trung thần, trong trường hợp đó trung thần chung quy không thể cứu người trong thiên hạ, ngược lại là dùng trung tâm tài cán của mình kéo dài hơi tàn cho quốc gia, thiên hạ dân chúng cũng chịu khổ nhiều hơn một ngày, hơn nữa chung quy cũng không tránh được chiến loạn xảy ra. Đương nhiên, những người này cũng không sai, bọn họ chỉ đứng trên lập trường của mình mà làm việc, khí tiết của bọn họ được thiên cổ khen ngợi a.
Nhưng trong góc độ của tiên nhân quan sát thế gian cả ngàn năm, những cảnh tượng nhìn thấy là một thứ khác.
Bạch Tố Trinh tức giận, nói:
- Ta không hiểu những đạo lý kia. Nhưng ta biết bây giờ ngươi đang hại người a.
Hồ Tâm Nguyệt lại nói:
- Hại người thì thế nào, khi chúng ta còn bé, chẳng lẽ không phải người muốn bắt chúng ta, giết chúng ta, ăn chúng ta, hiện tại ta phải hại cho thống khoái! Rắn ngốc, ngươi đừng nên dối trá giả thanh cao nữa, ta còn không phải vì muốn chúng ta đi Dao Trì hay sao!
Bạch Tố Trinh hô to một tiếng, nói:
- Ta mới không muốn ngươi bởi vì hại người mà đi Dao Trì, muốn đi thì ngươi tự đi đi.
- Ngươi nói cái gì? Ta... Ta đều là... Ta không biết ngươi!
Bạch Tố Trinh đáp lễ, nói:
- Ta cũng không biết ngươi!
Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hồ Tâm Nguyệt tức giận toàn thân run rẩy, những vui sướng khi gặp lại đã tan thành bong bóng. Mạnh mẽ lật tung bàn ngọc trước mặt, món ngon mỹ vị vung vẫy trên đất. Ngay sau đó là âm thanh nện vỡ đồ đạt, nương theo đó là các câu:
- Ngu ngốc, ngu ngốc!
Thái giám cung nữ đều câm như hến, tránh ra thật xa, không dám đi vào gặp mặt vị hoàng hậu nương nương tính tình không tốt đang tức giận này, cũng không hiểu, hoàng hậu nương nương cho tới bây giờ đều là cười cười nói nói dịu dàng, tại sao bộc phát tính tình như thế.
Một mình ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn địa phương mà nàng phải đi, lau lau nước mắt trong khóe mắt.
Đem thí nghiệm nhân tâm, chân diện mục thật sự của nhân gian chứng minh, bộc phát ra tranh chấp chưa từng có trước nay. Thực sự không phải là sai đơn giản, thiện cùng ác, cũng không phải ai cũng buông tha kiên trì mà mình theo đuổi, cũng không phải ai cũng hiểu và lý giải tâm tư của đối phương.
Hoàng đế tự hủy trụ cột của quốc gia, vương đình ầm ầm sụp đổ, thiên hạ phân loạn nổi lên bốn phía, lưu dân tàn sát Long tại bắc khâu, hoàng hậu treo cổ tự tử mà chết.