Đôi mắt ưng càng thêm linh động so với trước kia, đem mỏ ưng cọ lên người Hứa Tiên vài cái, phát ra nhiều tiếng kêu nhẹ, giống như đang cảm tạ Hứa Tiên.
Hứa Tiên lập tức cảm giác vui sướng và cảm kích trong thần hồn của nó, theo linh tính đề cao, cảm xúc của nàng càng thêm phong phú.
Đương nhiên là vậy, nếu như là loài chim bình thường, cho dù có cơ duyên đạt được bước này. Không có trăm năm cũng không đạt được bước này. Đột phá cửa ải linh trí này vô cùng khó khăn.
Nào có như Hứa Tiên, đột một chút cầm nội đan yêu quái cấp Địa Tiên cho nó ăn, hơn nữa còn là kim hệ khó có được. Mỗi lần đưa tin trở về, đều dùng linh lực đặc thù là thái dương chi khí bồi dưỡng.
Thời điểm này Ngao Ly cùng Tiểu Thanh cũng đã tiêu hóa nội đan không sai biệt lắm, tỉnh lại.
- Thật xinh đẹp!
Ngao Ly tiến lên vuốt ve kim ưng, lấy con gấu nhỏ trong ngực, so sánh với kim ưng một chút, thống khoái vứt trên mặt đất, nói:
- Xấu chết, không muốn.
Rồi sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy lên lưng chim ưng, nói:
- Bay đi!
Đem bản tính có mới nới cũ của trẻ con phát huy vô cùng tinh tế, nhưng cũng cố ý muốn chọc Hứa Tiên.
Nếu có hắn ở bên cạnh, cũng không cần đồ vật như vậy làm gì.
Hứa Tiên có cảm xúc rất muốn đánh Ngao Ly lúc này, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, lúc trước hắn có ý định cho kim ưng làm tọa kỵ, hôm nay đã quên đi, nếu như hình thể như vậy, cũng có thể mang người rồi.
Ý nghĩ này không sai, hắn cũng lên tới lưng chim ưng, ôm lấy Ngao Ly, ra lệnh cất cánh.
Đột nhiên kim ưng hóa thành kim quang, bay thẳng đến chân trời. Kình phong đập vào mặt, Hứa Tiên vội vàng cúi người, ôm lấy cổ kim ưng.
Tiểu Thanh trên mặt đất ngửa đầu nhìn theo, cũng không khỏi nói:
- Thật nhanh!
Hứa Tiên thầm nghĩ: không biết có nhanh hơn nữa hay không.
Kim ưng lại kêu một tiếng Lê-eeee-eezz~! thật dài, lần nữa tăng thêm tốc độ, nó vừa có thêm lực lượng, cũng cố tình khoe khoang với Hứa Tiên. Liền mở rộng cánh, dùng toàn lực vẫy cánh, tốc độ càng nhanh hơn, bay về một hướng, trong nháy mắt đã biến mất tại chân trời.
Tiểu Thanh mở to nửa miệng.
- Cái này... Định đi nơi nào?
Hứa Tiên nhìn thấy cảnh vật trên mặt đất nhanh chóng xoẹt qua, chỉ có một cảm giác, đó chính là "Nhanh ", so với đằng vân giá vũ còn nhanh hơn nhiều, không hổ là bách điểu chi vương biến thành yêu quái, tốc độ như thế. Tuy linh lực vừa rót vào còn dư ra ngoài, nhưng cũng thấy được tiềm lực bất phàm của nó.
Nếu như bồi dưỡng tốt một phen, tương lai tất nhiên có thể đạt vận tốc âm thanh. Tuy không thoải mái dễ chịu như thải vân, nhưng dùng để chạy đi, tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất.
Đến lúc đó chính mình vừa thức dậy, giữa trưa có thể cùng Minh Ngọc ăn cơm trưa, tối có thể đi Thanh Thành thăm Thanh Loan đã lâu không gặp, không tốt sao? Nhưng hắn có thời gian như vậy sao?
Hứa Tiên chợt thấy lục địa lớn, kim ưng theo bản năng bay về địa điểm đưa tin, hắn dứt khoát ra lệnh cho kim ưng.
- Về Hàng Châu đi!
Dùng tốc độ này, căn bản không tốn hao bao nhiêu thời gian, hắn cũng có chút muốn gặp Vân Yên cùng Tiểu Thiến.
Con gấu nhỏ bị Ngao Ly bỏ xuống bờ cát, bỗng nhiên đứng dậy, phát ra âm thanh của Hứa Tiên.
- Thanh nhi, ta đi về Hàng Châu một chút.
Tiểu Thanh cầm lấy gấu nhỏ, bất mãn nói:
- Cái gì? Tại sao về đột ngột như vậy?
Hứa Tiên nói:
- Ta trước đem Ngao Ly đưa trở về, sau khi ta trở về sẽ đi tìm thất minh chi. Có nàng ta ở một bên quấy rầy, muốn khi dễ ngươi một chút cũng không được.
Vừa nói như vậy, Tiểu Thanh đỏ mặt lên, nàng cũng có chút muốn ở chung một mình với Hứa Tiên, âm thanh chầm chậm nói:
- Ngươi khi nào thì trở về.
- Đại khái... Ngày mai a!
Tiểu Thanh vứt con gấu nhỏ trên mặt đất, tức giận một cước dẫm lên trên, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Thời điểm này, Hứa Tiên lại nhìn thấy phủ Hàng Châu phía dưới, phát giác bay khoảng cách ngàn dặm không dùng tới một giờ dừng lại trên bờ Tây Hồ.
Hứa Tiên nghiêm túc nói với Ngao Ly:
- Ngươi thân là thủy quân cho nên không thể rời khỏi thủy vực của mình quá lâu, cho nên nhanh trở về đi! Ngươi mất tích nhiều ngày như vậy, những thủ hạ của ngươi sẽ sốt ruột đấy.
May mắn là, Đông Hải Long tộc tự nhận có Ngao Ly trong tay, Tiền Đường Thái Hồ là vật trong tay rồi, cho nên không thừa cơ tiến đánh.
Ngao Ly bĩu môi một cái.
- Ngươi hù ta, ta mới không đi xuống! Chúng sốt ruột thì tùy tiện chúng, ta mới bỏ qua.
Hứa Tiên vội vã đi gặp giai nhân, nghiêm mặt nói:
- Ngươi không thể nghe lời được sao, giống như vậy thì Long Vương cái gì chứ, sao có thể đoạt được Trường Giang Hoàng Hà.
- Ta biết rõ, ngươi thấy ta là vướng víu, bị bắt đi gây thêm phiền toái cho ngươi.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngao Ly ảm đạm, cúi đầu dụi mắt, khóe mắt đã có nước mắt chớp động.
Hứa Tiên giật nhẹ khóe miệng, bỗng nhiên xuất ra một vật, dùng tay đặt ở trước mặt của Ngao Ly, nói:
- Cho, cầm lấy đi uống đi!
Đây là một giọt Hoàng Lương Nhưỡng bị đông cứng lại.
Ngao Ly dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, cầm lấy nó, ném bỏ vào trong miệng, chép miệng chậc lưỡi thưởng thức một chút, trên mặt còn mang theo vẻ hạnh phúc.
"Hì hì" cười cười, trên mặt làm gì có bộ dáng muốn khóc chứ?
Hứa Tiên nói:
- Vậy là xong!
Ngao Ly nhảy xuống lưng chim ưng, vỗ vỗ cánh kim ưng, le lưỡi với Hứa Tiên, quay người nhảy vào trong nước, hóa thành một đầu bạch long du dắt, du nhập vào sâu trong Tây Hồ.
Một đêm này, nước Tây Hồ khi thì phập phồng, khi thì gió êm sóng lặng, giống như uống say a.
Vốn dĩ là hoa sen tàn lụi, bỗng nhiên cùng lúc nở rộ, dưới ánh trăng yên tĩnh, lại phập phồng trong sóng nước, hương khí thơm ngát tỏa ra.
Trong mùi hương hoa sen, ẩn ẩn có men say và tiếng ca, mang theo hương khí truyền đến.
- Trăng nay cầu này, bắt lấy ngươi, một nữ hài đang khóc, phí sức lặng lẽ này.
Giống như say mà không phải là say, tựa hiểu mà không hiểu!
Trong Phượng Hoàng Sơn này, hai nữ tử kết bạn mà đi. Đều là mắt ngọc mày ngài, tư dung tuyệt thế.
Trèo lên đồi vượt qua u cốc, cưỡi mãnh hổ, sơn tiêu làm bạn. Chỉ điểm sơn thủy, nụ cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đẹp đầy chờ mong.
Vân Yên tính hiền hoà mà dễ dàng giao du, Tiểu Thiến tâm tính lãnh đạm chút ít, nhưng cũng vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Các nàng đều là mỹ nhân nhất đẳng của thế gian, là nữ tử nên dễ thân cận, cũng có ý kết giao với nhau.
Những ngày này dắt tay đồng du, ăn thì cùng ăn, ngủ lại cùng ngủ, bộ dáng thân mật khăng khít, giống như tỷ muội.
Khí núi lên cao, sương mù chìm nổi.
Vân Yên ngồi trên một tảng đá bên bờ suối, đánh đàn hỏi:
- Hôm nay muốn nghe khúc nào?
Tiểu Thiến đang cởi vớ lưới, nhắc váy áo, đem đôi chân ngọc trắng nõn đặt vào nước suối lạnh buốt, một tay bưng lấy đôi má, mắt thì nhìn ánh mặt trời tươi sáng qua khe lá, không yên lòng trả lời:
- Cái gì thì tốt?
Dây đàn khẽ run. Vân Yên tùy ý sờ một chút, cười nói:
- Lại nhớ hắn?
Tiểu Thiến khoan thai thở dài, nói:
- Đúng vậy a! Chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?