Hứa Tiên nói:
- Chỉ là ngẫu nhiên có được một câu, làm gì có toàn bộ bài thơ.
Nhưng ánh mắt của hắn lúc này lại xoẹt qua bộ ngực cao ngất ngưỡng của nàng, cho dù nhìn từ bên ngoài như thế nào, cũng khó có thể tìm được cảm giác to lớn như đêm qua, quả nhiên là thâm tàng bất lộ a!
Tuy chỉ liếc, Doãn Hồng Tụ đã nhanh chóng phát giác ra. Chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn như hóa thành thực chất lướt qua người của nàng, giống như đã đâm thủng áo xuân mỏng manh của nàng, trong nội tâm khẽ run lên một cái, mặt phấn sinh chóng mặt, vội vàng chỉnh lại thân thể, khẽ quát nói:
- Hán Văn, chớ nhìn phi lễ a.
Hứa Tiên đổ mồ hôi, buổi sáng hôm nay chơi đùa trên giường với Vân Yên một hồi, đùi ngọc eo nhỏ nhắn, đều nhìn từ trước mặt, khơi mào ý niệm tình dục, bởi vì có Thường Hi ở bên cạnh, không thể không ăn thật nhanh. Hứa Tiên lúc này, trong lòng của mình đã tìm được lý do, nhưng không biết là do bản tinh của đàn ông, hay là suy nghĩ không an phận của hắn, ánh mắt không nhịn được mà nhìn lung tung.
Doãn Hồng Tụ học theo làn điệu của Hứa Tiên lúc nãy.
- Nam nhân ah nam nhân, ngươi tên là háo sắc!
Hứa Tiên nói:
- Nhu Gia đã trở về hoàng cung rồi sao?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Đã sớm trở về, ngươi nhắm mắt lại làm cái gì?
Hứa Tiên bất đắc dĩ buông tay, nói:
- Chớ nhìn phi lễ a.
Doãn Hồng Tụ dở khóc dở cười, nhưng cũng sinh ra đắc ý với mị lực của mình.
- Tốt rồi. Mở mắt ra đi, tùy tiện cho ngươi nhìn là được.
Lời này vừa ra, nàng lập tức cảm thấy có chút không ổn, cái gì gọi là "Tùy tiện cho ngươi nhìn", lại vội vàng bổ thêm một câu.
- Vậy ngươi cũng không thể tùy tiện nhìn.
Càng có hương vị giấu đầu hở đuôi, cho nên nhanh chóng cúi đầu xuống uống nước trà.
Hứa Tiên cũng không biết nên nhìn hay không nhìn, nhân tiện nói:
- Hôm nay ngươi bảo ta tới có chuyện gì? Ta còn phải nhanh chóng trở về đọc sách a.
Trong khoảng thời gian ngắn, Doãn Hồng Tụ không nói nên lời, đêm qua chỉ muốn gặp mặt hắn mà thôi, sẳng giọng:
- Ngươi không muốn ở cùng một chỗ với ta sao? Lại nói bằng tài học của ngươi, không cần lo lắng chuyện thi Đình a!
Đối với tài học của Hứa Tiên, so với Hứa Tiên còn có lòng tin hơn, cho dù Hứa Tiên được Trạng Nguyên, nàng cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ nói:
- Ta chỉ ngẫu nhiên có linh quang lóe lên, làm ra mấy bài thơ từ mà thôi, tài học chân chính sợ khó có thể dược như người ta, sao có thể không lo lắng chuyện thi Đình chứ?
Doãn Hồng Tụ lại nói:
- Hán Văn không cần khiêm tốn, cho dù là linh quang lóe lên, thì đó cũng là ao ước của người đọc sách trong thiên hạ, đối phương làm ra cả bài thơ đầy tâm huyết, chỉ sợ còn kém ngươi đấy.
Nhiệt tình đối với thi từ tăng vọt.
Trong nội tâm Hứa Tiên kêu khổ, thơ như vậy không thể tùy tiện cầm ra a. Nếu như tùy tiện dùng thơ để ứng phó, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ sau ra chứ.
Hứa Tiên càng khó xử, Doãn Hồng Tụ lại càng hiếu kỳ, nghiêm mặt nói:
- Ngươi cứ ấp a ấp úng, ta sẽ tức giận đấy.
Hứa Tiên phất tay nói:
- Vậy ngươi tức giận đi.
Ngươi cũng không phải thê tử của ta. Ta cũng không cần sủng ái ngươi a.
Doãn Hồng Tụ ảo não nói:
- Ngươi... Ngươi thật là làm ta tức chết mà.
Không biết có bao nhiêu nam tử, viết xong cả bài thơ cầu nàng xem, nàng cũng chẳng thèm ngó tới, hôm nay mình ăn nói khép nép cầu hắn nửa câu thơ lại không được, nếu có người khác dám làm như thế với nàng, đã sớm bị nàng đuổi ra khỏi cửa, không gặp mặt nữa. Nhưng khi đối mặt với Hứa Tiên chỉ có thể sinh ra hờn dỗi. Che dấu mi tâm, vuốt cái trán, trên mặt xuất hiện một tia thống khổ.
Hứa Tiên không tim không phổi nói:
- Này, uy, ngươi làm sao vậy? Không có khoa trương như vậy chứ!
Lại không biết đêm qua nàng trở về trong phủ, thì trời sắp sáng rồi, lại nghĩ tới đủ chuyện không thể tưởng tượng nổi đêm qua, lại không biết Hứa Tiên hôm nay có tới không, tâm tình kích động trằn trọc, thẳng tới khi trời sáng rõ mới ngủ được, nhưng vừa ngủ không bao lâu thì Hứa Tiên đã tới, đầu không đau mới là lạ. Nhưng chỉ điều khi tương kiến Hứa Tiên, lúc xấu hổ lúc vui mừng, mới quên đi đau đớn này. Lúc này vừa thấy Hứa Tiên không thèm để ý tới minh như vậy, trong lòng có chút thống khổ. Mà thống khổ lại dẫn phát cơn đau đầu của nàng.
Doãn Hồng Tụ nghẹn một bụng tức giận, nhưng hắn nói chuyện, nàng đang bực mình khó chịu với hắn, nói:
- Chuyện này mà tính là bằng hữu với nhau sao!
Trong nội tâm càng cảm thấy ủy khuất, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước.
Hứa Tiên thấy bộ dáng của nàng quật cường lại đáng thương, trong nội tâm cười khổ không thôi, đại tỷ, chẳng phải ngươi đã lớn tuổi rồi sao? Ngươi nên thành thục một chút a! Tại sao biểu hiện của ngươi không khác gì tiểu nữ hài mười mấy tuổi thế.
- Cái kia... Ngươi không thoải mái ở đâu? Ta sẽ xem giúp ngươi.
Thấy nàng không nói lời nao, thực sự nhìn ra tật xấu của nàng, cho nên đứng dậy đi tới sau lưng của nàng, đưa tay lên huyệt thái dương của nàng xoa nhẹ, rót một cổ thủy linh chi lực vào trong.
- Ngươi...
Thân thể Doãn Hồng Tụ run lên, không nghĩ tới Hứa Tiên lớn mật như thế, cái gì "Nam nữ thụ thụ bất thân" "Nam nữ đại phòng" không có nằm trong suy nghĩ của nàng, bù lại chính là cảm giác thoải mái không nói nên lời chạy khắp toàn thân, tiêu trừ tất cả đau đớn, trong miệng nói:
- Ai cần ngươi lo?
Nhưng tim của nàng lại đập rộn ràng, nàng đang nghĩ ngọi, dù sao hắn chỉ là đại phu, không có đụng tới địa phương quan trọng, đủ loại ý niệm lộn xộn hỗn tạp trong đầu.
Hứa Tiên nói:
- Tốt, tốt, không cần ta quản chứ gì. Hiện tại đã tốt hơn chưa?
Mặc dù muốn làm bằng hữu, nhưng những tâm tư phức tạp nho nhỏ hắn lại không nhìn ra.
Sắc mặt của Doãn Hồng Tụ càng hồng nhuận phơn phớt, cúi đầu nói:
- Tốt... Tốt một chút!
Hứa Tiên nói:
- Câu thơ kia ta cũng không phải cho ngươi, mà là sợ ngươi hiểu lầm, chọc ngươi tức giận. Kết quả ngươi đã hiểu lầm, lại tức giận, nhưng ngươi thời gian gần đầy hay hiểu lầm, cũng hay tức giận a.
Doãn Hồng Tụ phản bác lại:
- Ta mới không hay hiểu lầm, mới không tức giận. Ngươi mới rất biết hiểu lầm, rất biết...
Hứa Tiên vội vàng ngắt lời nói:
- Dừng lại, nói thêm nữa là vấn đề nghiêm trọng đấy. Ngươi muốn nghe thơ phải không, ta ngâm cho ngươi nghe là được, dù sao ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì, nhưng nghe xong thì đứng có trách ta.
- Ngươi ngâm đi.
Hứa Tiên ung dung thì thầm:
... Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì...
Dịch:
.. Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay...
Nếu vừa rồi Doãn Hồng Tụ là "Mặt phấn ửng đỏ", hiện tại chính là "Hồng nhuận phơn phớt ướt át", đương nhiên nàng hiểu được cái gì gọi là "Tân thừa ân trạch", nếu như so minh với câu thơ, thì đúng là khinh nhờn sâu sắc. Cũng chỉ có giữa phu thê với nhau mới được như thế!
Nếu có nữ tử lạ lẫm nghe nam nhân trêu chọc như vậy sẽ phát tác, bởi vì câu này so với câu "Thủy tính dương hoa (*dâm loàn)" cũng không đủ, chớ nói chi là nữ nhân như nàng, nhưng câu thơ này hắn đâu có nói về nàng.