Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người vội vàng bẩm báo, vô cùng vui sướng.

Đôi nông phu mua bán đồ ăn quỳ xuống đất, lão già giàn dụa, hô:

- Cảm ơn Long vương gia!

Hắn vừa hô như vậy, tất cả mọi người nhao nhao quỳ lạy!

Trên bầu trời, Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Thú vị a!

Ngao Ly hưng phấn gật gật đầu, bổ người như vậy còn thú vị làm mưa làm gió nhiều, hơn nữa trên mặt đất còn có nhiều người quỳ lạy mình như vậy.

Hồ Tâm Nguyệt cười nói:

- Lôi đình mưa móc, đều là quân ân. Ngươi đánh chết người như vậy, so với làm mấy trận mưa còn sảng khoái nhân tâm hơn nhiều, dùng không bao lâu, miếu thờ của ngươi được dựng lên. Đi thôi, chúng ta đổi địa phương, thiên hạ nhiều người xấu lắm!

Kết quả là, cả vùng Giang Chiết, một ngày này, đông đảo tham quan ô lại, du côn lưu manh đã chết dưới lôi đình. Dân chúng kêu to thống khoái, Ngao Ly cũng rất thỏa mãn, tuy nhiên trong lòng, chính là chơi cho thỏa đáng, mà không phải có lý niệm chính nghĩa gì, nhưng ít ra từ kết quả mà nói, chỉ vài đạo lôi đình, so với Ngự Sử đài Giám Sát Ngự Sử càng thêm xâm nhập nhân tâm.

Ngao Ly chơi thống khoái, ỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Muội muội, tỷ tỷ muốn mời ngươi hỗ trợ?

Ngao Ly dứt khoát nói:

- Hứa Tiên đã từng nói qua, cho dù ngươi nói cái gì cũng không được nghe theo!

Trong lòng Hồ Tâm Nguyệt mắng một tiếng nha đầu chết tiệt kia, vừa rồi chơi phóng túng như vậy sao không thấy ngươi nói gì! Nhẫn nại nói:

- Ngươi có muốn Hứa Tiên tốt hơn không?

Ngao Ly cẩn thận cân nhắc một chút, gật đầu nói:

- Có!

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Tỷ tỷ muốn ngươi giúp là vì muốn tốt cho Hứa Tiên thôi!

Ngao Ly lập tức nói:

- Không tin!

Nàng dùng ánh mắt "Ngươi cho ta rằng ta là hài tử ba tuổi à?" Nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt.

Hồ Tâm Nguyệt nén giận một chút, vẻ mặt tươi cười càng phát ra sáng lạn, nói:

- Tỷ tỷ dùng thức ăn ngon thú vị trao đổi với ngươi nhé?

- Nếu như ngươi đã thành tâm muốn nghe ý của ta, bản Long Vương mở lòng từ bi nghe ngươi nói.

Khóe mắt Hồ Tâm Nguyệt co rút lại, rốt cục ghét vào tai của Ngao Ly, nhẹ nhàng nói xong.

Thần sắc của Ngao Ly khẽ động.

Rồi mấy ngày sau đó, Vân Yên trên đài cao quét ngang tứ phương, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Mà Hồ Tâm Nguyệt cũng đi theo Ngao Ly du sơn ngoạn thủy, bổ người khắp nơi, quả nhiên không ngoài sở liệu của Hồ Tâm Nguyệt, miếu tế tự Long Vương mọc lên ở khắp nơi, không ít phú hộ làm việc trái lương tâm tranh nhau góp vốn, chỉ sợ ngày nào đó bị lôi đình bổ lên đầu của mình.

Hứa Tiên đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, cho dù là vì cái gì. Nhưng Ngao Ly làm ra chuyện này, cũng tạo ra dư luận tốt, vượt xa hiệu quả thực tế. Làm ác nhân, mỗi người cảm thấy bất an, cho nên nói và làm khắc chế hơn. Âm Ti chỉ có quyền lợi thẩm lí và phán quyết quỷ hồn, ảnh hưởng với dương thế rất nhỏ, mà Long Vương có thể không kiêng nể gì, phát huy quyền thế của mình.

Không thể không thừa nhận, so với làm mưa, lôi đình có lẽ là bài học trọng yếu hơn cho Long Vương. Nhưng Hứa Tiên tuyệt đối không tín nhiệm "Lão sư" trước mắt của Ngao Ly, chỉ có thể tìm cơ hội tăng cường giáo dục tư tàng với Ngao Ly.

Sáng sớm sao Mai xuất hiện, Bạch Tố Trinh cầm tấm vải trong tay của mình nhìn một lần, sau đó buộc chặc, xuất ra một đồ án nguyên vẹn, tràn đầy màu sắc mờ mịt. Đồ án dần dần hiện lên rõ ràng, đó là một hình nổi màu đỏ tươi, những màu đỏ trên đó chính là máu huyết của nàng.

Cùng giờ khắc này, thiên thiên tâm kết, rốt cục hoàn thành.

Trong tiểu lâu đầu sương mù. Bạch Tố Trinh mặc váy dài trắng nhìn qua "Thiên thiên tâm kết" trong tay của mình.

"Tâm kết" đang xoay tròn ở giữa không trung, lưu quang ngưng mà không tán, thần hoa nội liễm.

Bạch Tố Trinh cười dịu dàng nói:

- Quan nhân, đã làm tốt!

Trên mặt xuất hiện nét thỏa mãn sáng lạn.

Hứa Tiên tán thán nói:

- Thật xinh đẹp!

Nhưng thấy độ chơi này, thần sắc ngưng tụ, cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn trước mặt của mình, đặt lên miệng hôn sâu một cái. Mặc dù hắn không biết ý nghĩa của thiên thiên tâm kết, nhưng biết màu đỏ trên tấm vải chính là máu của nàng làm thành.

Trong nội tâm Bạch Tố Trinh ôn nhu, chỉ cảm thấy có thể được hắn đối đãi yêu thương thế này, tất cả đều là hồi báo quý giá với mình.

- Quan nhân, nhanh thử xem đi!

Hứa Tiên hỏi:

- Cái này phải dùng như thế nào?

Bạch Tố Trinh cầm tay của hắn, sau đó nhẹ nhàng cắn ngón út của Hứa Tiên, thẳng tới khi có máu chảy ra. Thân thể của Hứa Tiên hiện giờ cứng hơn sắt thép, cho dù là kim thép cũng chưa chăc đâm thủng.

Tâm thần của Hứa Tiên rung động, đầu ngón tay bị hàm răng trắng ngà của nàng cắn lấy, trong nội tâm phập phồng khó có thể bình tĩnh. Nhưng nói như thế nào, hẳn đây là nhỏ máu nhận chủ trong truyền thuyết.

Bạch Tố Trinh buông tay hắn ra, thấy bộ dáng ngây người của hắn, trong nội tâm buồn cười một hồi, đưa tay quơ quơ trước mặt của hắn.

- Quan nhân, mau bắt đầu!

Hứa Tiên thoáng hoàn hồn, thấy Bạch Tố Trinh cắn nát đầu ngón tay của mình, thấm đỏ máu tươi, đang từ từ nhỏ xuống.

Bạch Tố Trinh ôn nhu nói:

- Nghĩ đến ta!

Hứa Tiên chỉ cảm thấy tình cảnh này giống như nghi thức tế tự nào đó, mà không phải đạo pháp bình thường, nhưng cũng tuân theo dặn dò của nàng, sau đó nhìn qua nàng thật sâu, lại nghĩ tới nàng.

"Thiên thiên tâm kết" bỗng nhiên linh hoạt, có một sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón tay út đẫm máu của mình, một vòng lại một vòng, cùng lúc đó, một đầu chỉ đỏ khác lại quấn quanh đầu ngón tay của Bạch Tố Trinh.

Hai sợi chỉ bắt đầu vươn vào ngón tay bị thương của hai người.

Trong nháy mắt, giống như có dòng diện thông qua sợi chỉ đỏ, kết nối thể xác và tinh thần lẫn nhau, làm cho thân thể của hắn chấn động.

Những suy nghĩ, tình cảm, tâm niệm, thậm chí mảnh vỡ trí nhớ, nối liền trái tim của nhau, chắp vá một thứ không nguyên vẹn gì đó, nhưng lờ mờ có thể hiểu lẫn nhau hơn, khoảng cách của hai người càng gần hơn nữa.

Chỉ đỏ nhanh chóng xâm nhập vào tim của hai ngươi, sau đó dọc theo huyết mạch chạy khắp toàn thân. Thiên thiên tâm kết từ từ giật ra, cuối cùng kéo căng thành một đầu chỉ đỏ, vẫn còn quấn quanh ngón tay của hai người, khoảng cách gần nhau hơn. Rốt cục đầu ngón tay của cả hai tương hợp với nhau.

Chỉ đỏ chợt tỏa khắp, miệng vết thương cũng hợp lại, tình cảnh vừa rồi giống như một giấc mơ.

Dường như Hứa Tiên giống như hiểu được cái gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào, muốn gọi một tiếng "Nương tử!", nhưng lời nói chưa ra, đáy lòng đã nghe được tiếng nàng đáp lại "Quan nhân!"

- Pháp bảo này còn có một công dụng khác, đó là ‘ tâm tâm tương ánh ’, mặc dù ở ngoài ngàn dặm, nếu ngươi có gì muốn nói với ta, ta cũng có thể nghe được.

Hứa Tiên thầm nghĩ:

- Quả nhiên là bảo bối tốt.

So với thông tin liên lạc của đời sau còn tốt hơn, như vậy chẳng phải lời nói trong lòng sẽ bị nàng nghe được. Trong nội tâm khẽ động, đem không biết bao nhiêu lời ngon ngọt dỗ dành truyền vào nội tâm của nàng, tốc độ truyền còn nhanh hơn cả thiết bị viễn thông của đời sau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK