Nhưng các nàng lựa chọn điên cuồng chẳng lẽ là ma chướng hay sao? Vì thế mà chịu bao nhiêu vất vả và ủy khuất, có lẽ những vật này mới là tâm ma lớn nhất, mà hắn chính là ma đầu.
Hứa Tiên mạnh mẽ dứt bỏ những tâm tư này, đáp xuống dưới, rơi xuống trong trạch viện phía sau Bách Thảo Đường, nơi này không có bị quan phủ tịch thu tài sản của Ngô Nhân Kiệt, bởi vì nơi này chính là sản nghiệp Tào bang đưa cho Hứa Tiên.
Đình đài lầu các, giống như trước kia.
Lúc này đã là đêm khuya, Hứa Tiên chú ý tới một gian phòng vẫn đang sáng đèn, hắn đi tới ngoài cửa, chỉ thấy một người con gái đang mượn ánh đèn đọc sách.
Mặt mũi nữ tử này tràn đầy tiều tụy, lại không dấu được sắc đẹp của mình, hơn nữa lộ ra nét thành thục, đúng là Ngô Ngọc Liên.
Hứa Tiên nhớ rõ lúc trước nàng nhất định không chịu đọc sách thuốc, hôm nay lại bình tâm tĩnh khí đọc những quyển sách này, thấy nàng quả nhiên không việc gì, hơn nữa nghe được tiếng hít thở cách đó không xa, yên lòng muốn rời đi..
Một tiếng chuông mờ ảo truyền tới, Hứa Tiên khẽ giật mình, mới nhớ nhớ tới tiếng chuông ở Hàn Sơn tự, nhịn không được đứng nguyên tại chỗ lắng nghe.
Bỗng nhiên Ngô Ngọc Liên ngẩng đầu, ngáp, thì ra bây giờ là nửa đêm, khép sách lại, đi tới trước tượng Quan Âm Bồ Tát, nhắm mắt vỗ tay khấn:
- Bồ Tát ah Bồ Tát, thỉnh phù hộ cho phụ thân ta bình an trở về, chỉ cần phụ thân có thể trở về, ta sẽ không tùy hứng và tức giận như tước, cũng đáp ứng học y thật tốt, tóm lại cái gì cũng nghe phụ thân... Cho dù... Cho dù...
Tinh thần của Hứa Tiên quay trở về, nghe nàng khấn thì mỉm cười, nhưng nghe nàng nói tới lời cuối cùng giống như đang giãy dụa cái gì đó, thoáng tập trung tư tưởng lắng nghe.
- ... Cho dù bảo ta lập gia đình, gả cho người khác, ta cũng đáp ứng phụ thân!
Ngô Ngọc Liên nói xong, vành mắt lại đỏ lên, vội vàng dùng bàn tay bóp vành mắt, quyết định nói:
- Không thể khóc.
Trong nội tâm Hứa Tiên mềm nhũn, do dự một chút, hắn quyết định gõ cửa phòng.
Ngô Ngọc Liên vội vàng nháy mắt mấy cái, dùng tay áo lau nước mắt, mới đi đến trước cửa, mở cửa nói:
- Nương, ta ngủ rồi...
Hứa Tiên trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải, đêm khuya đến thăm khuê phòng nữ tử, không khỏi có chút không hợp lễ, nhưng hắn cũng muốn nàng được yên lòng, thông báo cho nàng một tiếng, phụ thân nàng đã thoát nạn.
Ngô Ngọc Liên không thể tin nổi, nói:
- Hứa đại ca!
Giống như cái gì cũng không cần hiểu, mang Hứa Tiên vào trong phòng, nói:
- Tại sao ngươi quay về, chứng nào ngươi quay về Tô Châu đây?
Cũng không hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở nơi này, làm cho Hứa Tiên chuẩn bị một đống lý do thoái thác đều không dùng được.
Hứa Tiên thấy nàng vẫn xưng hô như ngày trước, cũng không bởi vì thân phận của hắn mà cải biến xưng hô, cảm thấy một ít thân thiết:
- Ta vừa mới đến.
Nhưng mà không nói ra cái gì nữa, hắn nhìn thấy mắt của nàng rưng rưng, rung giọng nói:
- Phụ thân ta, phụ thân...
Hứa Tiên vội vàng nói:
- Phụ thân ngươi không có việc gì.
Ngô Ngọc Liên hai mắt đẫm lệ mông lung nói:
- Là thực sao? Ngươi gặp phụ thân ta?
- Ân, nhìn thấy, tất cả mọi chuyện ta biết rồi, yên tâm đi, hắn rất nhanh sẽ trở về.
Ngô Ngọc Liên nín khóc mỉm cười:
- Quá... Quá tốt, Bồ Tát nhất định đã nghe ta cầu xin.
Nhìn qua người trước mắt, chợt nhớ tới cầu xin vừa rồi, trước đây nàng đã cầu xin không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ tăng thêm điều cuối cùng mới có thể ứng nghiệm sao?
Trong khoảng thời gian ngắn nàng si ngốc.
Hứa Tiên đính chính nói:
- Không phải Bồ Tát nghe được, là ta nghe được.
Ngô Ngọc Liên phục hồi tinh thần lại, thần sắc có chút mất tự nhiên nói:
- Cảm ơn ngươi, Hứa đại ca!
Hai chữ duyên phận nàng đã hết tin rồi.
Hứa Tiên nói:
- Việc này không liên quan tới ta...
Lời nói dừng ở đây, ngoài của có tiếng hô:
- Ngọc Liên, Ngọc Liên...
- Không nên nói với người khác đã gặp ta.
Hứa Tiên dặn dò còn quanh quẩn bên tai của Ngô Ngọc Liên, thân ảnh đã hóa thành gió bay đi, gió thổi ánh nến rung nhẹ, quang ảnh trong phòng chập chờn.
Ngô Ngọc Liên như cảm thấy mình đang nằm mơ, nghe được tiếng đập cửa thùng thùng, vội vàng đi ra mở cửa:
- Nương, chuyện gì?
- Ta nghe thấy âm thanh.
- Không có ai, là ta đang lẩm bẩm, còn nữa, phụ thân sắp quay về rồi.
- Làm sao ngươi biết?
- Bồ Tát nghe con cầu xin.
- Đứa nhỏ ngốc, chớ suy nghĩ lung tung, nhanh ngủ đi!
Hứa Tiên trở lại trong phủ Hàng Châu, trong lòng nói thầm:
- Nương tử, ta trở về
Bạch Tố Trinh đứng ngay ven hồ nhìn qua phòng tân hôn ngày trước của bọn họ, cười nhìn qua hắn.
Áo trắng như tiên thân ảnh soi trong bóng nước, theo ánh mặt trăng chiếu vào rất rực rỡ, thánh khiết và thân thiết. Thân ảnh xuất trần này không mang theo hạt bụi của nhân gian, tiến lên một bước, vượt qua mặt hồ đi tới trước mặt nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Giờ khắc này cái gì Thái Thượng vong tình, những cái đó hắn quên mất rồi.
Bạch Tố Trinh có chút kinh ngạc nói:
- Quan nhân, ngươi sao thế?
Hứa Tiên lắc lắc đầu nói:
- Không có gì.
Bạch Tố Trinh thương tiếc nói:
- Mặc dù có kế sách của Huyền Ky, nhưng mà Lữ Động Tân không dễ dàng đối phó a!
Hứa Tiên nói:
- So về cái này.
Thò tay ôm ngang người của nàng:
- Hiện tại đêm đã khuya rồi.
Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ lên, chỉ thấy tia lửa dục vọng trong mắt của hắn không chút che dấu, lửa nóng đốt sang cả người nàng, phát nhiệt. Nhưng cùng lúc đó nàng lại nhạy cảm phát hiện một tia đạm mạc, đây là năng lực cảm ứng kỳ diệu mà Thiên Thiên Tâm Kết giao phó cho nàng, nàng đem tay đặt vào ngực của hắn:
- Quan nhân?
Hứa Tiên thở dài, cầm chặt tay nàng nói:
- Nàng đã phát hiện.
Bạch Tố Trinh có chút nhu nhược tựa vào ngực của hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, nói khẽ:
- Bộ dạng của chúng ta như vầy không tính là Thần Tiên a!
Hứa Tiên nói:
- Không tính, cũng không muốn làm, nhưng cũng không tính là phàm nhân nha.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không thừa nhận cũng không được chính mình đã không phải là người phàm, nhưng vì cái gì trái tim phàm nhân vẫn giữ lại cho tới bây giờ?
Bạch Tố Trinh vuốt vuốt tóc xanh, bộ dạng phục tùng nói:
- Đúng vậy a, phu thê phàm nhân khuya như vậy cũng không có đi ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu, trên mặt ngượng ngùng không giảm, lại mang theo một nụ cười thong dong yếu ớt.
- Quan nhân, đêm dài.
Hứa Tiên không nghĩ tới lại nghe được từ ngữ ám chỉ của nàng như vậy, cảm giác tim của hắn đập thình thịch, nhìn qua đôi mắt như thu thủy của nàng, bỗng nhiên cảm giác tối nay sẽ là một đêm mỹ diệu.
Lên lầu các, sa y màu trắng rơi xuống đất, cùng thanh sam của Hứa Tiên nằm cùng một chỗ, cho đến khi quần áo trên người rơi xuống.
Bạch Tố Trinh dựa vào gối nằm trên giường, hai tay che ngực, mái tóc dài đen nhánh của nàng rủ xuống che ngọn núi hùng vĩ lại, đôi chân thon dài khép chặt lại, ngón chân khẩn trương uốn lượn, mà nàng thì nghiêng người qua một bên, không dám đối mặt với Hứa Tiên.
Tuy không còn khẩn trương như lần đầu tiên.