Hứa Tiên biết rõ, thần hồn của mình đã đạt tới một lần biến hóa, cái gọi là tu đạo, chính là nói về thần hồn, thần hồn cường đại sẽ dẫn thiên kiếp đánh xuống. Pháp quyết của phật môn rất cực đoan, vứt bỏ thân thể, tu tới trình độ nhất định sẽ Thi Giải, triệt để dứt bỏ thân thể trói buộc.
Hứa Tiên đang tiến hành lúc này, chính là chủ nghiệp của mình. Nhưng kim quang chiếu sáng cả thần hồn, thần hồn càng trở nên kiên cường hơn, không dễ bị tổn thương.
Rồi sau đó, đạt tới cảnh giới Lượng Tinh, đem một tia linh quang trong thần hồn thu liễm vào Kim tinh, cuối cùng nhất mới là tầng thứ Hợp Tinh tối cao.
Sử dụng thiên lôi hấp thu nội đan cũng tiêu trừ tai họa lớn nhất chính là ấn ký của Ngao Hạo. Làm cho Hứa Tiên giảm bớt nỗi lo về sau.
Hứa Tiên đạt tới cảnh giới Hợp Tinh cũng phải mất tới vài ngày.
Hào quang sáng chói của Kim tinh trong thần hồn cũng nội liễm lại, thu liễm toàn bộ hào quang của nó, Hứa Tiên cảm thấy trong thần hồn thư sướng, có được cảm giác dễ chịu trước nay chưa từng có.
Đứng dậy, nhổ nội đan ra, cũng không sử dụng được một nửa nội đan. Tích lũy của Ngao Hạo này vô cùng đáng sợ, nhưng đáng tiếc là, kiếp lôi cũng tiêu hao không ít.
Hứa Tiên nhìn thấy mặt trời đã biến thành mặt trăng, thì ra trong bất tri bất giác, mình đã ngồi tu luyện một ngày hai đêm, chỉ còn một ngày nữa phải đi giúp bằng hữu của Cô Tùng đạo nhân độ kiếp. Hôm nay mình cũng nên tranh thủ tu luyện thêm một chút, để tránh đến lúc đó có chỗ sơ suất.
Sáng sớm ngày thứ ba, Hứa Tiên hít sâu một hơi, đứng dậy, chấn động làm bụi đất trên người rơi xuống, đứng lên đã nhìn thấy Tiểu Thanh đã ở trước mặt, nói:
- Người của Cô Tùng chân nhân đã tới rồi! Đi thôi, chúng ta trở về đi!
Hai người trở lại nhà gỗ của Ngư Nhi, quả thật có đồng tử đang đợi, trông thấy Hứa Tiên liền hành lễ.
- Thỉnh Hứa công tử đi theo ta.
Hứa Tiên nói:
- Cứ như vậy mà đi? Chẳng lẽ không muốn tránh né tai mắt sao?
Đồng tử nói:
- Công tử không cần phải lo lắng. Sư phó đã ban thưởng pháp khí đặc biệt.
Sau đó lấy một con thoi màu bạc trong tay áo ra, ném vào trong biển cả biến thành một con thoi lớn chừng chiếc xuồng nhỏ, cửa mở ra,
- Hứa công tử, xin mời!
Hứa Tiên muốn đi, Tiểu Thanh tự nhiên cũng đi, mà Tiết Bích cũng muốn đi xem tình cảnh như thế nào.
Chỉ còn lại Ngư Nhi ở giữ nha, môi mím thật chặc, đáng thương nhìn qua mấy người bọn họ.
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi nên cứu người cho tốt a, trở về ta sẽ kể cho ngươi nghe.
Ngư Nhi lúc này mới gật đầu.
Hứa Tiên đi vào trong con thoi, lại cảm giác không gian bên trong lớn hơn bên ngoài vài lần, chứa hơn mười người chỉ là chuyện nhỏ, giống như tàu ngầm của đời sau vậy.
Điều khiển con thoi này là một quả tinh thạch, đồng tử đặt tay lên tinh thạch, con thoi bạc vèo một tiếng, đã bắn nhanh ra ngoài.
Hứa Tiên hỏi một tiếng:
- Cái bảo bối này tên là gì, chúng ta cần bao nhiêu thời gian mới tới nơi.
Đồng tử nói:
- Bảo bối này sư phó ngẫu nhiên đạt được trong nhân gian, đặt tên là Cửu Địa Ích Thần Toa, cực nhanh cực ẩn, không cần phải lo lắng bị người phát hiện. Nếu như nói thời gian là bao lâu, chỗ đó cực xa, chỉ sợ cần phải mất một ngày mới tới. Nhưng mà, nếu mấy vị có thể trợ giúp một tay, có lẽ có thể nhanh hơn chút ít.
- Vậy nhanh hơn đi.
Hứa Tiên đã nhìn ra môn đạo của pháp khí này, tiến lên cầm tinh thạch vào trong tay, rót linh lực vào bên trong.
Mơ hồ nghe được tiếng gió vù vù. Con thoi hóa thành ngân quang.
Đồng tử kinh hỉ nói:
- Thật nhanh!
- Khống chế tốt phương hướng!
- Vâng!
Đồng tử vội vàng khống chế phương hướng.
Khi con thoi bạc dừng lại, Hứa Tiên đi ra bên ngoài, thấy khắp nơi là một mảnh trắng xóa, từng bối băng lớn phiêu phù trong biển, phập phồng bất định.
Đột nhiên từ giữa hè biến thành mùa đông giá ét, làm cho mọi người có chút kinh ngạc.
Những gì bọn họ nhìn thấy chính là Bắc Băng Dương a.
Đồng tử kia chẳng những sử dụng linh khí hộ thể, còn khoác một cái áo bông lên người, thấy bộ dáng đám người bọn họ không thèm để ý, không khỏi âm thầm hâm mộ, cũng duy trì cung kính, đưa tay nói:
- Hứa công tử, mời đi bên này!
Sau đó bọn họ đi tới một tòa băng sơn thật lớn, lớn nhỏ như một hải đảo, hàn khí bốn phía không giống tầm thường. Nhìn kỹ, trên cả tòa băng sơn này có khắc trận pháp rậm rạp, ngưng tụ thành chỉnh thể.
Mà phương hướng đồng tử chỉ là một đường núi.
Hứa Tiên thầm nghĩ: ở loại địa phương này thành lập động phủ, cũng có suy nghĩ khác người a.
Nhưng nghĩ tới một lúc nữa mình phải ôm một lão đầu gia nua độ kiếp, những suy nghĩ khác đã biến thành không khí, cũng cảm thán thật sâu.
Tiết Bích nói:
- Ngươi cảm thán cái gì thế?
Hứa Tiên phất tay, nói
- Không có gì!
Mọi người đi dọc theo đường núi lên tòa băng sơn này, trong tưởng tượng của hắn Hứa Tiên ở trên sẽ có một cung điện băng. Nhưng mới đi đến nửa đường, đồng tử đã dẫn bọn họ vào trong một hành lang khác. Hứa Tiên thầm đoán: chẳng lẽ kiến tạo cung điện bên trong núi băng sao?
Nhưng mấy người quanh quanh co co đi trong chốc lát, rốt cục nhìn thấy Cô Tùng đạo nhân, chỉ là băng thất giản dị, có một bàn băng, ngay cả một cái ghế cũng không có. Bài trí khác không nói tới, chung quanh vách tường căn bản cũng không có cẩn thận sửa chữa, cho nên nhìn thấy băng nhọn chi chít trên đỉnh động.
Hứa Tiên chấn động, đây không phải là địa phương tu hành a! Mà là tự làm khổ mình.
Khoan, còn có người?
Trừ Cô Tùng đạo nhân ra, còn có một thân tăng bào màu xám, hòa thượng sầu mi khổ kiểm đang ngồi trong góc, trông thấy Hứa Tiên đi tới, trên gương mặt đầy nếp nhăn của hắn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Thằng này không phải hảo hữu, thằng này không phải hảo hữu...
- Hứa đạo hữu, tại hạ chờ đã lâu! Đây chính là hảo hữu Khổ Trúc thiền sư.
Ta phi, thật sự là hảo hữu!
Mạng của ta có xung khắc với hòa thượng mà!
Sắc mặt Hứa Tiên cười cười rất khó coi, miễn cưỡng chào hỏi:
- Đại sư!
Nếu như phải ôm lão hòa thượng này độ kiếp... Quả nhiên là khó chịu a.
Khổ Trúc thiền sư lại dùng nụ cười mà trong lòng không cười đáp lại lời chào hỏi của hắn.
Làm cho Hứa Tiên cảm nhận được rét lạnh trước đó chưa từng có, cân nhắc cho nên buông tha chuyện lần này không, thời điểm độ kiếp, cần tiếp xúc da thịt lớn nhất mới đạt hiệu quả cao nhất. Hơn nữa đến lúc đó quần áo trên người sẽ bị kiếp lôi đánh tan, chẳng lẽ...
Hòa thượng trần truồng.
Sắc mặt Hứa Tiên xanh lại, sớm biết như vậy, hắn thà rằng đi xông vào Liệt Hỏa Hạp cũng không tới đây! Không được, dù cho nói lỡ cũng đành phải như vậy. Hắn vừa muốn há miệng.
Cô Tùng đạo nhân lại nói:
- Thỉnh chư vị chờ ở đây một lát!
Lại đi vào con đường băng khác.
Hứa Tiên chán nản, Tiểu Thanh đã hiểu ra chuyện gì đó, cũng lộ ra thần sắc không đành lòng, vô cùng ôn nhu vỗ vai của Hứa Tiên.
Tiết Bích nói:
- Ngươi sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy.
Hứa Tiên cười lớn nói:
- Không có gì. Nhưng vị đại sư này là khổ hạnh tăng a!
Tiết Bích cũng hiểu được cái gì đó, che miệng bật cười nói:
- Đây cũng không phải là động phủ của Khổ Trúc thiền sư.