Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nhịn không được Kim Thánh Kiệt khiêu khích, rốt cục quyết định lúc này quyết sống chết.

Hứa Tiên nói:

- Bởi vì cái gọi là "Sắc là chuyên cốt đao thép", ngươi cứ nhưu vậy, ta cũng cứu không được ngươi.

Triệu Tài Tử đã trải qua sinh tử, cho nên nói không dám.

Kim Thánh Kiệt bất mãn nói:

- Ngươi kiều thê mỹ thiếp, đều là tuyệt sắc. Cái gì tiện nghi đều chiếm. Lại còn nói tiện nghi như vậy, thật không có ý nghĩa.

Con mắt liếc qua Vân Yên bên cạnh Hứa Tiên, tuy đã mang khăn che mặt, nhưng cổ hương vị sắc nước hương trời vẫn không che dấu được.

- Người bình thường đi lên kinh thi, đều mang theo thư đồng, ngươi thì ngược lại...

Hứa Tiên bị hắn nói thế thì sững sờ, phản bác nói:

- Thân thể của ta hoài tuyệt thế võ công, há có thể bọn họ so sánh.

Lời vừa nói ra. Kim Thánh Kiệt cùng Triệu Tài Tử cũng tin phục, bọn họ đã thấy lợi hại của Hứa Tiên. Nhưng thần sắc của lão giả kia hiện ra nét giễu cợt.

Vân Yên mỉm cười mộ chút, nhìn Hứa Tiên thì thầm nói:

- Phu quân, ta đi lên lầu trước chờ ngươi, đừng quên mang cơm lên cho ta đấy.

Nơi này quái vật thì ít mà dân treo auto thì nhiều, cho nên nàng không vui. Tuy mang khăn che mặt, nhưng khó tránh khỏi ánh mắt của nhiều người nhin theo.

Lúc này tên thư sinh đi xuống lấu, cũng thoáng qua Vân Yên, mặc dù thư sinh không nhìn rõ dung nhan, nhưng thấy dáng vẻ. Cũng phải ngơ ngác nhìn lại, thẳng đến khi Vân Yên biến mất trên lầu hai mới khôi phục tinh thần lại. Đã thấy Hứa Tiên ba người ăn mặc giống như mình, tiến lên chào nói:

- Ba vị cũng lên kinh dự thi sao?

Kim Thánh Kiệt cùng Triệu Tài Tử đối với hắn cũng có chút xa cách, chỉ lo uống rượu. Tuy nhân phẩm ở địa phương của bọn họ chẳng khác gì cặn bã. Nhưng hai chữ nghĩa khí vẫn phải có, đối với người nhìn Vân Yên bên cạnh Hứa Tiên khong chớp mắt, cho nên không vui với tên ở trước mặt này, làm cho thư sinh xấu hổ một hồi.

Hứa Tiên thấy thư sinh tướng mạo nho nhã, lại anh tuấn, nhưng khi thấy hắn nhìn nữ nhân của mình không chớp mắt, cũng chẳng phải tốt lành gì. Nhưng dù sao hắn cũng từng nhìn lão bà của người khác vài lần, cho nên phải có giác ngộ. Mời tên thư sinh kia ngồi xuống, hỏi:

- Không biết đại danh của chư vị?

- Tại hạ Lưu Ngạn Xương.

Hứa Tiên nói:

- Tại hạ Hứa Hán Văn.

Nhưng cảm thấy tên của thư sinh có chút quen tai.

Lưu Ngạn Xương nghe tên Hứa Tiên quen tai, kinh ngạc nói:

- Ngươi chính là Hứa Tiên?

Trong mắt nhiều hơn mấy phần sùng kính. Tên của Hứa Tiên nổi tiếng khắp thiên hạ, đặc biệt là trong giới thi nhân càng nổi danh gấp bội.

Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên linh quang lóe lên, cả kinh nói:

- Ngươi tên là Lưu Ngạn Xương?

Hoàng Quan cách huyện Hoa Âm không tới ba mươi dặm, trong trí nhớ của hắn, tên thư sinh Lưu Ngạn Xương trên đường dự thi lên kinh, tao ngộ số mệnh của mình. Hắn dừng lại trong miếu Thánh Mẫu, thành tâm xin xăm hỏi tiền đồ, kết quả thấy tượng nặng của Tam Thánh Mẫu quá xinh đẹp, không khỏi thổ lộ hết ái mộ của mình, cũng viết lên khăn lụa của Tam Thánh Mẫu một bài thơ tình, sau đó ngủ lại trên ỷ. Tam Thánh Mẫu đối với sinh hoạt tu luyện vô cùng chán ghét, lại bị tình thơ làm lay động, sau khi trải qua một phen diễn biến, kết quả mọi người đều biết.

Nhưng hắn với thanh danh của nhân vật chính vô cùng không rõ, chính thức rõ chính là bằng hữu con của hắn (Văn Khúc Tinh Quân). Tranh chấp với thiên thần. Cuối cùng là câu chuyện phá núi cứu mẹ, câu chuyện này vô cùng khắc sâu trong đầu của hắn, bởi vì kiếp trước, câu chuyện này đã biến thành bom tấn trên trình hình, tên là Bảo Liên Đăng, về sau người ta lại thêm thắt để trở thành Phần Tiếp Theo Của Bảo Liên Đăng.

Nhưng mà tên nhân vật chính này, lại hại lão bà của mình, dựa vào con mới có thể cầu hạnh phúc.

Ta phi, không phải là thằng này chứ!

Lưu Ngạn Xương nói:

- Đúng vậy, không biết sao Hứa huynh lại kinh ngạc như thế?

Không biết Hứa Tiên kinh ngạc như vậy.

Hứa Tiên cũng là người biết các mặt xã hội, tùy ý khoát khoát tay, cười nói:

- Không có gì, không có gì, đến đây, uống rượu.

Dựa theo câu chuyện này, thì thằng này, không chạy được!

Hứa Tiên lại mời rượu và thức ăn, bốn người ăn uống, hào khí cũng từ từ thân thiện hơn.

Sau khi cơm nước no nê. Lưu Ngạn Xương đề nghị nói:

- Có câu "Chết sống có số, phú quý tại trời", chuyện công danh phải xem học vấn, còn phải xem tướng mệnh thế nào, nơi này cách Tây Nhạc Miếu không xa, không bằng chúng ta đi lên miếu, tính tính toán toán tiền đồ, chư vị định như thế nào?

Trong mắt Hứa Tiên có tinh quang lóe lên, đến! Quả nhiên đến! Do dự một chút. Tuy rất muốn xem trộm náo nhiệt, nhưng hắn có cảm giác nên tôn trọng "Nguyên tác" thì tốt hơn, cự tuyệt nói:

- Thời tiết còn rét lạnh, không phải thời điểm tốt. Chúng ta không đi đâu.

Tiểu tử. Ngươi diễm phúc sâu, ta không thể làm lỡ chuyện của ngươi a.

Lưu Ngạn Xương lại nói:

- Hứa huynh nói có lý, ta cũng không đi đâu. Cùng lên đường với các ngươi. Đợi đến lúc năm sau tên đề bảng vàng, chúng ta sẽ cùng nhau đi du ngoạn trong núi.

Hứa Tiên đổ mồ hôi trong lòng, ta đi, sẽ không cải biến lịch sử sao! Không đi, chẳng lẽ mối tình của tiểu tử này chết trong trứng nước sao, nói không chừng còn bị hậu nhân mắng chửi vì làm lỡ chuyện.

Vì vậy hắn vỗ vai Lưu Ngạn Xương, nói thấm thía:

- Tin tưởng ta, ngươi nên đi đi!

Lưu Ngạn Xương ngây thơ gật gật đầu.

Sau khi tiệc rượu tán đi, Kim Thánh Kiệt ba người đều trở về phòng của mình, Lưu Ngạn Xương thì tiếp tục đi xin xăm, Kim Thánh Kiệt cùng Triệu Tài Tử đã mệt mỏi, ngã đầu liền ngủ.

Hứa Tiên lại mang đồ ăn lên cho Vân Yên điểm đồ ăn, chuẩn bị chờ nàng nghỉ ngơi xong thì đi. Nhưng trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện của Lưu Ngạn Xương, thật sự rất muốn đi xem náo nhiệt a, chính mình cái gì cũng không làm, xem hình dáng của Tam Thánh Mẫu ra sao, Bảo Liên Đăng có công dụng như thế nào? Bát quái chi hồn trong lồng ngực sáng lên, đã có tiếng gầm giận dữ đánh tan mơ mộng của hắn.

- Lão đầu, lại dám ăn cơm chùa?

Điếm tiểu nhị gào lên, thân thể vốn hơi còng xuống, lúc này đứng thẳng lên, vóc người cũng không thấp. Có vài phần hương vị của lưu manh.

Lão già áo xanh nói:

- Lão phu đi ra ngoài quên mang tiền, cho nên nợ một bữa.

Điếm tiểu nhị mạnh mẽ chộp lấy vạt áo của lão giả, quát:

- Quên, sao ngươi không quên đầu của ngươi đi, hôm nay gia gia sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời.

Nhưng bị một bàn tay ngăn lại, điếm tiểu nhị trợn mắt trừng qua người đang giữ mình lại, nghe người ta nói:

- Ta trả!

Thân thể tiểu nhị rụt trở về, trên mặt xuân quang sáng lạn.

- Lão gia tử, ngài còn muốn ăn chút gì không? Ta sẽ thanh toán giúp ngài.

Lão giả kia lườm Hứa Tiên, cũng không nói lời cảm tạ, nói:

- Ngươi thật muốn trả?

Thời điểm tính sổ. Hứa Tiên mới giật mình, lão giả này lại ăn mười hai phần, bởi vì số đồ ăn này năm sáu ngươi ăn mới hết. Cho nên trong lòng tán thưởng, không hổ là cao nhân. Lúc này trả tiền xong. Xông lão giả kia chắp tay đi xuống lầu.

Lão trông thấy hắn hùng hồn. Trong mắt cũng lộ ra vài phần tán thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK