Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên nói:

- Không có sao. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Ta trước đi an ủi nha đầu Ngao Ly kia đã, chớ để cho nàng lo lắng.

Trong lòng đem cũng an ủi Ngao Ly đang thất vọng một phen, nhưng hắn cũng cam đoan, nhất định sẽ cứu nàng ra ngoài.

Ngư Nhi cùng Tiết Bích đã nghe tiếng chạy đến, thấy bộ dáng chật vật của Hứa Tiên liền ăn cả kinh.

Ngư Nhi liền bước lên phía trước hỏi:

- Rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì?

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Du ngoạn trong biển, không cẩn thận bị quái vật biển tập kích.

Không muốn kéo Ngư Nhi vào trong ân oán này của mình.

Tiết Bích cười lạnh nói:

- Có quái vật biển gì tập kích các ngươi được chứ? Ta đang định so đấu với ngươi tiếp đấy? Lần trước là ta nhất thời chủ quan, lần này phải đòi lại cả vốn lẫn lãi mới được.

Tuy bị Hứa Tiên chế ngự, trong nội tâm oán hận, nhưng cũng biết thực lực của Hứa Tiên cường hãn, thầm suy đoán bọn họ chắc chắn đã xảy ra cái gì đó.

Tiểu Thanh động thân ngăn ở trước mặt của Hứa Tiên, nói:

- Ngươi đừng vội lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Tiết Bích bị nguyệt linh chi lực đông cứng trên bờ cát, kỳ thật cũng không bị tổn thương gì, ngược lại thu nạp không ít nguyệt linh chi lực tinh thuần, cũng chỉ có tinh túc tu luyện thành công, hơn nữa phải là nhân tài thắp sáng Thái Âm tinh mới có thể làm được, mặc dù Hứa Tiên tu Thái Dương tinh, nhưng đã biết cách chuyển hóa thái dương thành thái âm, hơn nữa trong nguyệt linh chi lực còn mang theo một chút thuần dương.

Mặc dù Tiết Bích bị đánh bại, nhưng cũng nhận được ân huệ, cho nên nhìn Hứa Tiên hiện giờ thuận mắt hơn trước kia rất nhiều, thực sự không phải là có ham mê đặc thù gì. Trước kia nàng vốn cho rằng, Hứa Tiên là hạnh vô năng, chỉ thi ân với Ngư Nhi cầu báo đáp, lúc này lại biết rõ hắn là thiên phú kỳ tài Địa Tiên nhất lưu. Cường giả cùng kẻ yếu phân biệt ở chỗ này.

Nàng vốn chỉ nói ngoài miệng, hù dọa bọn họ một chút, xả một ngụm ác khí, ngược lại cũng không có thật sự muốn lợi dụng người khác gặp khó khăn, nhưng bị Tiểu Thanh vẽ mặt. Tiến lên một bước nói:

- Ta chính là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi thì thế nào, chỉ bằng chút đạo hạnh của ngươi có thể ngăn được ta sao?

Ngư Nhi vội vàng muốn ngăn trở, Hứa Tiên nắm tay nàng, có chút lắc đầu, Thanh Long Nháo Hải Kỳ vẫn còn trong tay của Tiểu Thanh, hơn nữa bí pháp Long tộc có tác dụng tăng cường thân thể, chưa hẳn không đánh lại Địa Tiên. Hắn nhìn ra, trong lòng của Tiểu Thang đang phiền muộn.

Thần sắc khinh miệt của Tiết Bích đã triệt để chọc giận Tiểu Thanh, không nói hai lời, cầm Thanh Long Nháo Hải Kỳ, rót toàn bộ linh lực vào trong đó, đại kỳ phấp phới mặc dù không thể có uy lực lớn như trong tay của Hứa Tiên, nhưng cũng có thể phát ra một ít uy lực của nó.

Thần sắc Tiết Bích ngưng tụ, có thể cảm giác được uy lực ẩn chứa trong Thanh Long kỳ, lại cười lạnh nói:

- Pháp bảo! Ngươi cho rằng ta không có sao?

Đột nhiên câm cái chụp bằng thủy tinh có màu vàng. Lúc trước nàng muốn mưu lợi chiến thắng Hứa Tiên, nhưng vừa đánh nhau đã bị chế trụ, căn bản không kịp xuất pháp bảo ra ngoài.

Sau đó là tuồng "Thanh Long Nháo Hải Kỳ" đấu "Bích Thủy Kim Tinh Tráo", bên bờ cát, phá sóng lớn mãnh liệt, vầng sáng bốn phía. Nhất thời khó phân trên dười.

Hứa Tiên nhẹ nhõm dựa vào cây dừa, một mặt khôi phục linh lực, một mặt thưởng thức Tiểu Thanh cùng Tiết Bích chiến đấu.

Tiểu Thanh có dung mạo của thiếu nữ thanh xuân mười tám mười chín tuổi, đuôi ngựa thật dài theo hành động bay lên xuống, để thuận tiện đánh nhau, váy dài xé rách một cái lỗ hỏng dài, thỉnh thoảng lộ chân ngọc trắng dài, xuân quang bắn ra xung quanh. Uy lực của Thanh Long Nháo Hải Kỳ không nhỏ, thỉnh thoảng có thể dẫn xuất sóng cồn đánh về phía Tiết Bích, nhưng ẩn ẩn lâm vào hạ phong. Chênh lệch một lần thiên kiếp quá lớn a.

Mà Tiết Bích thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thần sắc nghiêm túc trên mặt, thấy thế nào cũng giống như nữ nhân tri thức. Một thân giáp nhẹ màu đen, đường con trên giáp dài hiện ra, váy giáp chỉ tới đầu gối, giống như váy ngắn. Có lẽ cũng vì thuận tiện cho đánh nhau, vai khuỷu tay đầu gối eo tất cả đều lộ ra ngoài, trắng nõn mượt mà. Đặc biệt là đôi trường ngoa bằng kim loại, có phần cảm giác hương vị của hiện đại, lúc này đây, cũng chỉ có yêu quái mới dám mặc như vậy. Trắng hay đen, ở trên người các nàng vô cùng nhịp nhàn, cũng vô cùng rõ ràng.

Thời điểm này Hứa Tiên cũng nhìn ra, Tiết Bích đại khái cũng không phải là tinh túc cuồng chiến đấu, cái pháp bảo của nàng là loại hình phòng ngự. Cho nên tuy chiếm thượng phong, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm gì được Thanh Long kỳ, Tiểu Thanh linh mẫn nhanh nhẹn.

Hai người ngươi tới ta đi trên bờ cát, tiếng quát mắng nhẹ nhàng, cũng ưu mỹ như thân thể của các nàng.

Làm cho Hứa Tiên nhớ tới khi còn nhỏ chơi đánh nhau, nhưng đây là chiến đấu thật sự, nhưng cũng không ngờ lại có thể thưởng thức hình dạng chiến đấu như vậy, cũng xem như buông lỏng hưởng thụ a! Nghĩ tới đây. Không khỏi nhìn về phía Ngư Nhi bên cạnh, dáng người cao ráo cân xứng, chỉ tiếc đôi chân dài chiếm hơn phân nửa tỉ lệ dáng người đã bị giấu dưới váy dài, hiện tại nàng đã không cần bơi cứu người a.

Ngư Nhi đã nướng chín cá đưa lên miệng của "Hứa đại gia", phát giác ánh mắt của hắn, nhìn váy của mình, cúi đầu nói:

- Làm sao vậy?

Cặp chân dài xinh đẹp của nàng hiển lộ ra ngoài không khí.

Tiết Bích trong lúc cấp bách cũng không quên quát với Hứa Tiên:

- Ngươi nhìn cái gì, Lâm Mặc, còn không mau buông váy xuống, đừng quên ngươi là nữ thần, nữ thần!

Nhưng một lúc sau bị sóng cồn bao phủ lại.

Hứa Tiên cũng cười khổ, nếu bình thường hiển lộ ra ngoài cũng không có cái gì, nhưng mà hắn nhận ra, cảm thấy có một cảm giác hấp dẫn khó hiểu. Thanh khục hai tiếng, nói:

- Ngư Nhi, nam nữ hữu biệt, tuy không cần chú ý cái gì lễ giáo đại phòng, nhưng ngươi chớ cho người ta nhìn thấy mới tốt.

Nhưng ánh mắt lại không buông tha cho bất cứ cơ hội thưởng thức xuân quang nào, tiếp tục thưởng thức đường cong mềm mại và làn da bánh mật của nàng.

Ngư Nhi buông váy, tươi cười sáng lạn, nói:

- Ta biết rõ chứ, nhưng cho Hứa Tiên nhìn cũng không có gì. Ngươi muốn ta cho nhìn thêm một hồi.

Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ nói:

- Cũng không thể nói như vậy!

Lần này là tới phiên Tiểu Thanh gào thét với hắn.

- Ngươi xấu hổ làm cái gì đó?

Ngư Nhi cười nói:

- Chẳng phải chúng ta từng ngủ chung với nhau sao? Ta đây chẳng phải là cần gả cho ngươi à, có muốn nướng cá chín hơn nữa không?

Hứa Tiên cúi đầu thở dài, cho đến ngày nay, quả nhiên nàng không có giác ngộ của nữ thần a, không, ngay cả giác ngộ về gia đình cũng không rõ. Nhưng từ những lời này, phiền toái đã đổ lên đầu của người nào đó, khí tức nguy hiểm hiện ra trên đỉnh đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK