Cái gọi là tước bài, lại xưng là bác hí quân bài, tức là mạt trượt thời hậu thế. Tại cờ vây, thư pháp, quốc hoạ,...đông đảo quốc tuý từ từ tiêu vong trong thời đại. Lấy sinh mệnh lực gần như vô địch, ngoan cường sinh tồn xuống, thật là thần vật vì cư gia lữ hành sát nhân phóng hoả!
Vật này vừa ra, quần tiên hơi bị rung lên, sau đó lại đánh, ăn, bính, chơi đến bất diệc nhạc hô, lại không có suy nghĩ khác.
(chú thích: bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.)
Chủ nhân nơi đây Vu Sơn thần nữ lại không phải người trong đạo này, mà rất u tĩnh, liền từ nhẫn nại đến buồn phiền, tức giận.
- Ta đương nhiên cũng nguyện vì Tiểu Tam báo thù rửa hận, nhưng các ngươi chơi bài như vậy, cùng Tiểu Tam có quan hệ gì? Ta thấy các ngươi đều sắp đem Tiểu Tam quẳng ra sau đầu rồi đi sao!
Dáng tươi cười của Bách Hoa tiên tử nhất thời cũng có chút mất tự nhiên:
- A Dao, sao ngươi có thể nói như vậy. Mặc dù là lúc đang chơi bài, lòng ta vẫn luôn luôn lo lắng thay Tiểu Tam.
Trên mặt làm ra bộ dáng lo lắng.
Vu Sơn thần nữ đang muốn phản bác, Bách Hoa tiên tử bỗng nhiên nói:
- Chờ một chút, trong thần ấn của Tiểu Tam truyền ra tin tức!
Dưới Hoa Sơn, Ngư Nhi nhìn lên đỉnh núi:
- Hoa Sơn cũng thật cao a!
Tiết Bích nói:
- Hiện tại không phải lúc để cảm thán, chúng ta vẫn là nhanh đi tìm vị Tam Thánh Mẫu nương nương kia đi, nói vậy sẽ có người canh giữ!
Ngư Nhi nói:
- Không thành vấn đề!
Sau đại hội Dao Trì, Ngư Nhi vốn muốn lập tức xuống núi, nhưng sau khi phục dụng Bàn Đào, cần tổn hao thời gian luyện hoá, bằng không sẽ lãng phí thần lực trong đó.
Đợi cho luyện hóa Bàn Đào xong, liền thương nghị làm sao trợ giúp Hứa Tiên. Dưới Tiết Bích giải thích, Ngư Nhi miễn cưỡng cùng đành vứt bỏ suy nghĩ ban đầu, lại tin tưởng vững chắc Hứa Tiên sẽ không hành sự như vậy.
Liền định ra kế hoạch, để Yến Tử đi Hàng Châu thông tri cho Hứa Tiên cẩn thận, các nàng đến Hoa Sơn đi tìm nhân vật chính của sự kiện Tam Thánh Mẫu hỏi rõ. Vì vậy liền đi tới trong Hoa Sơn này.
Ngay khi hai người vào núi vào núi, một đạo Tử Ảnh xẹt qua phía chân trời như lưu tinh, xoay quanh một vòng rơi vào bên cạnh hai người, chính là Yến Tử.
Tiết Bích hỏi:
- Ngươi thông báo cho Hứa Tiên rồi chứ?
Yến Tử nói:
- Hứa Tiên hắn trước đã xuất phát, ta tìm không được hắn, ta nói cho tức phụ của hắn, một muội muội gọi là tiểu Thiến!
Tiết Bích nói:
- Thực ngu ngốc, nếu hắn đã xuất phát, ngươi thông báo cho tức phụ của hắn lại có ích lợi gì?
- Cái này...
Yến Tử lúng túng, đem hai tay bắt vào nhau, không biết nói gì.
Tiết Bích nói:
- Sợ rằng đã không kịp!
Ngư Nhi nói:
- Sớm biết vậy, đã không ăn Bàn Đào là được rồi!
Mà ở trong Hoa Sơn cũng đang có "người" phiền não thật sâu.
Người nọ cũng không phải là Tam Thánh Mẫu, mà là Khiếu Thiên khuyển.
- Khụ khụ, ta lại cho ngươi đọc một đoạn!
Khiếu Thiên khuyển đứng thẳng thân thể, đem móng vuốt sói đặt ở bên mép nói rõ ràng.
- Không nghe!
Tam Thánh Mẫu quả đoán nói.
Khiếu Thiên khuyển đã đọc:
- Nhi tử của ngươi Trầm Hương đi tới...
- Ngươi mới có nhi tử!
- Mời không nên cắt đứt ta!
- Ngươi không đọc, ta cũng biết ngươi kế tiếp sẽ viết viết như thế nào, đơn giản chính là...
Tam Thánh Mẫu làm ra một phen suy đoán chuẩn xác, sau đó cười lạnh kết luận:
- Chuyện cũ mèm, còn muốn truyền lưu thiên cổ, quả thực là chê cười.
Sau khi trải qua đả kich không thuộc con người, nàng đã trở nên chua ngoa hơn rất nhiều.
- Nhi tử của ngươi Trầm Hương đi tới...
Khiếu Thiên khuyển muốn không để ý những lời nói chua ngoa này, tiếp tục đọc xuống phía dưới, mới đọc được hai ba lần, đã "ba" một tiếng đem sách ném xuống trên mặt đất.
Tam Thánh Mẫu cười đắc ý, thầm nghĩ: đây là báo ứng.
Khiếu Thiên khuyển quỳ rạp trên mặt đất, rơi vào trong buồn khổ, tiểu thuyết của hắn đã hoàn thành một bộ phận. Nhưng Tam Thánh Mẫu độc giả duy nhất lại căn bản không có hứng thú, miễn cưỡng nghe hắn đọc nội dung cũng là đại gia châm chộc khiêu khích, chưa từng có motọ câu nói hữu ích. Thân là một sáng tác giả tiểu thuyết, còn có cái gì khiến người khác phiền não hơn đây!
Khiếu Thiên khuyển bỗng nhiên trong lòng khẽ động:
- Có thể hay không, đem thần ấn của ngươi cho ta mượn dùng một lát?
Tam Thánh Mẫu cảnh giác:
- Ngươi muốn làm gì? Đương nhiên không được!
Tam Thánh Mẫu bất ngờ không kịp đề phòng, thần ấn đã tuột tay.
Khiếu Thiên khuyển một trảo nắm lấy thần ấn, mắt toả ra quang mang:
- Chỉ cần ở mặt trên này phát ra tin tức, sẽ có rất nhiều người có thể thấy được đi sao!
Tam Thánh Mẫu rốt cục minh bạch ý nghĩ của nó ra sao, cả kinh kêu lên:
- Đừng mà!
- Đã phát ra mất rồi!
Khiếu Thiên khuyển thoả mãn gật đầu, ta nhất định sẽ tìm được độc giả càng có thêm phẩm vị.
Tam Thánh Mẫu biểu tình như hoá đá, nhãn thần tan rã, quỳ rạp xuống trên bãi đá.
Khiếu Thiên khuyển khuyên bảo:
- Đừng như vậy, ta với nhị ca ngươi thân quen như thế, cũng không phải không trả lại cho ngươi!
- Ha hả, ta thật khờ, thật...
- Đáng thương, Tiểu Tam quá đáng thương!
Bách Hoa tiên tử lau một vết nước mắt:
- Nguyên bản chỉ tưởng đã giao hợp, không nghĩ tới hài tử cũng đều có. Trên đời dĩ nhiên có nam nhân độc ác như thế, vứt bỏ mẫu tử các nàng!
Vu Sơn thần nữ đọc qua tin tức, thay Tam Thánh Mẫu khổ sở rất nhiều:
- Hình như có điểm kỳ quái? Cảm giác thế nào như là soạn ra vậy!
- Tin tức này đến từ thần ấn của Tiểu Tam, chẳng lẽ còn giả bộ? Ngươi từng có loại kinh nghiệm này, còn không mau khuyên nhủ nàng thật tốt!
- Ai từng có loại kinh nghiệm này, đó đều là phàm nhân biên soạn bừa bãi. Nằm mơ cũng có thể lại ở trên người ta?
Vu Sơn thần nữ trong miệng nói như vậy, chung quy vẫn là lấy ra thần ấn của bản thân, phát sinh tin tức khuyên bảo.
Khiếu Thiên khuyển kinh hỉ nói:
- Nhanh như vậy đã có hồi âm! Mọi người hình như đều rất cảm động. Trên đời quả nhiên vẫn là có rất nhiều người có phẩm vị.
Sau đó thì thầm:
- Ừm, ngươi đừng lo lắng, Trầm Hương chúng ta sẽ giúp ngươi chiếu cố.
- Ai tới cứu ta với!
- Hình như có thanh âm gì đó!
Ngư Nhi bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe.
Tiết Bích cũng lắng nghe một phen, chỉ nghe được tiếng chim rừng kêu vang:
- Có sao?
- Đi mau a, các ngươi quá chậm!
Yến Tử ở phía trước, xa xa hướng các nàng vẫy gọi, cao hứng bừng bừng như là lên núi ngao du.
Trên sơn đạo thỉnh thoảng cũng có du khách, vì dung nhan của các nàng mà rung động, nghỉ chân quan vọng.
Tiết Bích nói:
- Nói chung đi nhanh đi, gặp được Tiểu Tam, tất cả đều rõ ràng.
Liền sửa ra pháp môn súc địa thành thốn, trong hai ba bước đã đi tới đỉnh núi Hoa Sơn, trước Tây Nhạc Miếu. Vậy mà trong miếu trừ ngoại trừ mấy du khách ra, lại không có hình bóng của Tam Thánh Mẫu.
Trong lòng Ngư Nhi khẽ động:
- Các ngươi đi theo ta!