Duẩn nhi không biết chạy đến đâu từ trưa tới giờ chui ra cười khanh khách nói:
- Sư thúc vừa rồi chuẩn bị, nói là cám ơn ngươi.
Ngư Huyền Cơ lúc này mới nhớ tới, vừa rồi Hứa Tiên lấy cớ cầm giấy đi thử một chút, chính mình còn tưởng rằng hắn cố ý lười nhác, lại không nghĩ rằng hắn đến phòng bếp làm đồ ăn cho mình. . Đồ ăn đều là nàng thích ăn đấy, chắc hẳn giữa trưa chú ý sở thích của mình, hơn nữa còn cố ý làm thanh đạm một chút.
Nhai kỹ nuốt chậm, đồ ăn hương vị ngọt ngào, trên đời có thể cho nàng kinh hỉ lại có mấy người đâu?
Trở lại thư viện, Hứa Tiên miễn cưỡng ngã xuống giường, cảm giác đôi tay đều có chút đau nhức. Hắn giữa trưa ăn quá nhiều, cũng không thấy được đói khát, ngược lại có chút buồn ngủ.
Phan Ngọc đẩy cửa tiến đến, cười nói:
- Hán văn, một ngày hôm nay ngươi chạy đi đâu vậy?
Một ngày hôm nay Hứa Tiên không có đi theo nàng, nàng biết hắn đi tìm Ngư Huyền Cơ, trong lòng luôn có vẻ không vui, có khi quay đầu muốn nói gì, mới phát hiện bên người không có một bóng người.
Nụ cười kia để cho Hứa Tiên trong lòng có điểm không hiểu thấu mà thấp thỏm không yên. Nhưng hắn tự nhận không có làm cái gì việc trái với lương tâm, thì cứ thật lòng mà nói thôi.
Phan Ngọc im lặng thật lâu, bỗng nhiên cười nói:
- Ta đang muốn nói ngươi hôm nay bỏ lỡ cơ hội mỹ nhân ngâm thơ nha, không nghĩ tới lại cùng một mỹ nhân khác nói chuyện cả ngày.
Hứa Tiên giải thích nói:
- Đây chính là sư tỷ của ta, ta là cùng nàng học đạo.
Phan Ngọc trường ồ một tiếng, do dự một chút hỏi:
- Hán văn, ngươi, ngươi thật sự muốn tu tiên sao?
Nàng cũng thường xuyên nghe nói có người vì tìm tiên tầm đạo, bỏ cả nhà cửa sự nghiệp, một đầu chui vào vào bên trong núi sâu. Không biết là thực sự tầm đạo thành tiên hay là trở thành thức ăn cho sài lang hổ báo. Dù sao ở tại nhân thế còn chưa chắc có thể tương kiến, huống chi nếu như Hứa Tiên thật muốn tu tiên, nàng nhất định muốn ngăn cản hắn.
- Học chút thuật pháp mà thôi, thật cũng không nghĩ tới muốn trường sanh bất lão. Yên tâm, ta không sẽ rời đi thành Hàng Châu này đâu.
Phan Ngọc chờ mong nói:
- Thời gian Sơ Tuyết Thí nhanh đến rồi, đừng chạy loạn khắp nơi nữa, mau tới giúp ta một tay.
- Ngươi ở đâu cần ta hỗ trợ, ta đã có hẹn với người ta rồi.
- Ừ. Vậy đi mà hẹn với người ta.
Ngày hôm sau, Hứa Tiên ngủ đến mơ mơ màng màng mới tỉnh.
Hứa Tiên ngáp một cái hỏi:
- Minh Ngọc, điểm tâm đâu?
- Ah, bận quá rồi, đã quên mang theo rồi.
- Vậy ta ăn cái gì bây giờ?
Hứa Tiên cũng ỷ lại thành quen rồi.
- Đi chỗ vị đạo trưởng đó là ăn được rồi, nàng không phải làm bánh ngọt rất ngon sao?
Trong mấy ngày qua, Hứa Tiên mỗi ngày đến Huyền Cơ quan học vẽ phù, cũng vì Ngư Huyền Cơ sư phó giải quyết vấn đề ăn cơm, đến chạng vạng tối mới trở về. Phù lục dần dần quen thuộc, chỉ là sư tỷ không chịu nắm tay hắn dạy nữa, nói là để cho hắn tự minh lĩnh ngộ.
Phan Ngọc trừng mắt nhìn Hứa Tiên vừa trở về:
- Hán văn, ngày mai là Sơ Tuyết Thí rồi, ngươi sẽ không lại đi Huyền Cơ quan đó chứ?
Ngay cả chính nàng cũng có cảm giác như mình là một oán phụ, tướng công nhà mình đi ra ngoài ngủ hoa nằm liễu, mình ở nhà nghiến răng nghiến lợi một mình trông phòng. Nhưng thân phận của nàng hết lần này tới lần khác tìm không tới cái lý do gì để ước thúc hắn. Đúng là giận mà không có chỗ để phát tiết.
Ý của Hứa Tiên chính là không sao cả, Sơ Tuyết Thí cũng không tới phiên hắn tới tham gia, thấy cũng không không phải chính là ngâm thi tác đối, không có gì thú vị. Nhưng nghe Phan Ngọc nói, hắn không biết tại sao có một loại cảm giác, nếu như mình không đáp ứng nhất định sẽ phát sinh một chuyện rất là khủng bố, vì vậy hắn gật gật đầu:
- Được. Ngày mai đi xem náo nhiệt một chút là được rồi.
Phan Ngọc nhẹ nhàng cười cười:
- Ừ. Nhất định phải tới xem một chút đó.
Ngày hôm sau, Hứa Tiên rốt cục có điểm tâm ăn, trong lòng vô cùng cảm động:
- Minh Ngọc, hôm nay không vội sao, lại có thời gian mang điểm tâm về cho ta.
Phan Ngọc ân một tiếng, nhìn Hứa Tiên ăn vui vẻ, trong lòng lại có chút áy náy, hận chính mình không nên phát cáu làm hắn đói bụng. Đây lại không phải lỗi của hắn, đều do Ngư Huyền Cơ hồ li tinh này. Ai, có chút tâm ý hắn như thế nào biết được, làm sao mới có thể biết được đây? Không. Vĩnh viễn sẽ không biết được a! Có khả năng làm cũng chính là yên lặng nhìn hắn như vậy mà thôi.
Tuy rằng đã là bắt đầu mùa đông rồi, Phan Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời vạn dặm không mây, không chút nào sẽ có biểu hiện của tuyết rơi. Sơ Tuyết Thí nếu như không có tuyết thì thật đáng cười. Nhưng Hứa Tiên ngược lại tin tưởng tràn đầy an ủi:
- Yên tâm, sư tỷ sẽ không tính toán sai đâu.
Hắn vừa mới đi Huyền Cơ quan nói một tiếng, mấy ngày sau cũng sẽ không đến nữa.
Nghe hắn an ủi, trong lòng cũng ưa thích, chỉ nghe Hứa Tiên gọi sư tỷ thân thiết như thế, Phan Ngọc lại nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái. Nhìn bộ dạng vạn phần ủy khuất không hiểu thấu của hắn, nàng lại cảm thấy buồn cười, giữ chặt ống tay áo của hắn tính toán muốn an ủimột phen.
Hứa Tiên đương nhiên không biết trong nháy mắt, nữ tử trước mặt đã đảo qua đảo lại bao nhiêu tâm tư, hắn ngâyy ngốc mang theo sự khó hiểu theo nàng tới quảng trường ở thư viện. Trong tràng hiện giờ lố nhố toàn đầu người, thậm chí có hơn trăm người. Hứa Tiên những ngày này đi sớm về trễ, không nghĩ tới đến nhiều người như vậy. Mà chung quanh quảng trường xem náo nhiệt càng nhiều vô số kể, trên đài cao tất cả tiên sinh của thư viện tới làm giám khảo.
Lúc gặp thịnh thế, Giang Nam văn phong lại thịnh, thư viện cũng rất nhiều, Sơ Tuyết Thí thịnh hội cái nào không muốn đi đến bên trong góp sức. Có thể được thỉnh mời tham gia Sơ Tuyết Thí, thì chứng minh thư viện có một chút tiêu chuẩn, trở về cũng có thể khoe khoang với hàng xóm láng giềng một chút. Nếu không phải tham gia thì coi như ngươi chỉ là nhị lưu. Vì thế chính là tài lực không phong cũng tận lực phái một hai người đến vật lộn đọ sức, nếu thật được thứ tự vào top 3 thì danh khí thư viện sẽ lập tức lên như diều gặp gió, không lo không có phú hộ tốn nhiều tiền tài đưa đệ tử trong tộc tới học.
- Những ngày này vất vả ngươi rồi a!
Hứa Tiên cũng có chút hối hận không có tới giúp đỡ nàng.
Phan Ngọc được một lời này trong lòng ngọt ngào giống như được ăn mật vậy, nàng lôi kéo hắn bước đi vào trong bàn lập tức khiến cho từng đợt bạo động. Rất nhiều thư sinh thấy Phan Ngọc không có không khom người vấn an, một là biết thân phận nàng, hai là phong thái khí độ nàng xác thực làm cho người thuyết phục.
Nàng vốn là người phương bắc, thuở nhỏ tập võ, dáng người cao gầy, ngày thường còn chưa phát giác ra, bây giờ đang ở trong đám người, đúng như hạc giữa bầy gà, châu ngọc giữa ngói thạch khiến cho người ta tán thưởng không thôi.
Hứa Tiên vốn muốn chui vào đám người, nhanh chóng trở thành người qua đường, nhưng Phan Ngọc gắt gao nắm lấy tay hắn từ đầu tới cuối.