Nhưng Nhu Gia công chúa lại không chịu bỏ qua, mắt thấy đệ đệ không chịu nghe lời, gấp nhún chân, nói:
- Ngươi không bồi tội, ta sẽ bệnh chết.
Tận lực ho khan một hồi.
Thái tử lập tức đầu hàng, nói:
- Ta bồi tội còn không được sao? Thực xin lỗi, lão sư, ta rời khỏi đông cung, nên trước báo trước cho ngài một tiếng, lần sau ta không làm thế nữa.
Hứa Tiên thầm nghĩ: còn có một chiêu này. Doãn Hồng Tụ sững sờ, mới cười khổ thành tiếng, xem ra mình đã nhìn lầm a.
Thái tử lại ngạo mạn nhìn Hứa Tiên nói:
- Đa tạ y thuật của ngươi chữa tốt cho tỷ tỷ, đây là phần thưởng cho ngươi.
Tiêu sái sờ mó trong ngực, nhưng sờ cả buổi lại không lấy ra được cái gì, đường đường thái tử đương nhiên sẽ không mang tiền trên người, thần sắc nhất thời có chút xấu hổ. Nhưng có ngạo mạn của thái tử, rõ ràng là sợ xấu mặt tiểu hài tử.
Hứa Tiên không khỏi nhìn qua Nhu Gia công chúa, hiển nhiên không có quên nói tốt về thái tử.
Nhu Gia công chúa bị hắn nhìn qua, liền vội vàng cúi đầu, thân thể co lại. Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến, nếu như có người nói với hắn, Nhu Gia công chúa chính là Hàm Tu Thảo (hoa mắc cỡ) hóa thành hình người, hắn nhất định sẽ tin a!
Thái tử vi vãn hồi mặt mũi, cắn răng tháo ngọc bội bên hông xuống, nói:
- Cái này thưởng cho ngươi.
Hứa Tiên cười nói:
- Tính tính toán toán, ngươi giữ lại chơi đi.
Vương Văn Thụy vội vàng cản lại, đây chính là thứ bệ hạ ban cho. Sao có thể tùy tiện cho người. Vội vàng đưa cho thái tử một thỏi bạc, bảo hắn ban thưởng Hứa Tiên, lúc này mới xong.
Hứa Tiên nhìn Vương Văn Thụy cùng tiểu thái tử kia đi trong tuyết rơi, nói:
- Quận chúa, chúng ta nên trở về đi!
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi nói một tiếng với cô cô, mang công chúa quay về phủ quận chúa. Nhưng cần một chút thời gian, giờ ngọ ngươi nên tới Vĩnh Lạc Cung dùm bữa a!
Sau đó đi lên kiệu nhở ở bên ngoài, mang theo mấy thị nữ, vội vàng rời đi, cố ý mang theo thị nữ Tử Ngọc kia.
Tử Ngọc cảm thấy có chút không đúng, xin giúp đỡ nhìn về phía Nhu Gia công chúa. Nhu Gia công chúa làm tư thái bảo nàng an tâm.
Doãn Hồng Tụ đi rồi, Nhu Gia công chúa lập tức hơi khẩn trương lên, Doãn Hồng Tụ rời đi, Hứa Tiên bên cạnh giống như biến thành con cọp lớn, làm cho nàng sợ, không, là ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Hứa Tiên nhìn Nhu Gia công chúa bên cạnh, nói:
- Công chúa điện hạ mau vào trong nghỉ ngơi đi, chớ để cảm lạnh mới tốt.
Nhu Gia công chúa trợn to hai mắt, dùng âm thanh êm ái nói:
- Ngươi thì sao?
Hứa Tiên cười nói:
- Ta đi ra bên ngoài một chút, nếu như ở lại trong nội cung Vĩnh Yên, sẽ phạm phải kiêng kỵ, bị người ta bắt đi a!
Ở cùng một phòng với công chúa, truyền đi sợ rằng không dễ nghe. Ở trong phủ quận chúa còn không sao cả, nhưng đây là nội viện hoàng cung, nên cẩn thận thì tốt hơn, không vì mình, cũng nên vì Nhu Gia công chúa như búp bê này a.
Nhu Gia công chúa cười một cái, nói:
- Ngươi không nên chạy loạn, không có người bắt ngươi đâu.
Hứa Tiên thở ra một hơi, nói:
- Ta đây cũng yên tâm.
Nhu Gia công chúa nghe hắn khoa trương, trêu chọc mỉm cười, muốn nói cái gì nữa.
Hứa Tiên đã bước vào trong tuyết.
- Hô.
Nhu Gia công chúa thở phào.
Tất cả cung điện trong hoàng thành, Vĩnh Yên cung xem như cung điện lớn, nhưng không hề giống như trên TV cái gì hành lang gấp khúc vô số, trước điện còn có quảng trường đầy đá xanh. Cuối quảng trường còn có tường thấp, xuyên qua cổng tò vò, sau đó tới lâm viên.
Lâm viên không giống như trong tưởng tượng, rất nhiều cây tùng thanh trường bách xanh tơi, trên lá còn mang theo màu trắng của tuyết, đứng ngạo nghễ trong tuyết.
Hứa Tiên đi dọc theo đường mòn, bồi hồi trong đó một phen, lại không tìm được giới hạn, chuyển qua một cây tu trúc, bỗng nhiên thấy một cây hòe, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, phải cần vài người mới ôm hết, lúc này tất cả lá cây đã tàn, chỉ để lại vô số chạc cây khô héo, vươn lên trời hiện ra màu xám. Giống như lão giả đứng trong gió sương, yên tĩnh ngóng nhìn hoàng gia tang thương cổ lão.
Làm cho Hứa Tiên cảm thấy có chút kỳ dị là, trên một cành rộng của cây hòe, có một bàn đu dây.
Xích sắt cột lên thanh gỗ, cấu tạo rất đơn giản, đơn giản tới mức giống như không nên xuất hiện ở trong hoàng cung, mà là bên ngoài thành Trường An, trong tiểu viện của nhà nông.
Hứa Tiên chợt nhớ tới Nhu Gia công chúa cần phải hoạt động thường xuyên, không khỏi hơi cười rộ lên, phất bông tuyết trên xích đu, ngồi lên bàn đu, hơi rung động, dừng lại. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trên người hôm nay, Phan Ngọc, Vân Yên, tu luyện, đọc sách, rất nhiều thứ yên lặng xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, chưa phát giác ra được.
Tuyết đã từ từ lớn hơn, dần dần rơi đầy đầu vai của hắn, biến hắn thành người tuyết.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân làm hắn giật mình, quay đầu đã thấy Nhu Gia công chúa đang đi tới xích đu, dịu dàng đứng ở trong tuyết, giống như tuyết tinh linh.
Nhu Gia công chúa mặc một bộ áo choàng màu hồng trên người. Có túi mũ trên đầu, lộ ra gương mặt trắng hồng trong tuyết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có biểu hiện kinh ngạc. Giống như trong câu truyện cổ tích ngày xưa, có cảm giác rất dịu dàng.
Vào lúc này chạy ra đây chơi, đi tới bên cạnh Hứa Tiên, một tay vỗ bông tuyết trên người của hắn, những nơi nàng đi qua, lưu lại hai hàng dấu chân nhẹ nhàng, thoáng qua đã bị bông tuyết bao trùm.
Tuyết, biến lớn.
Thời điểm tuyết trên người của Hứa Tiên đã nhiều, muốn đập tuyết trên người của hắn, nhưng sau đó rụt tay lại, chợt nhớ tới không biết tri thức tới từ nơi nào, đầu của nam nhân không thể tùy tiện đụng vào.
Hứa Tiên cười cúi đầu, giống như tiểu kỵ sĩ đang chờ thụ phong, tỏ vẻ thuần phục với công chúa.
Sắc mặt Nhu Gia công chúa đỏ lên, tháo bao tay dày đặc của mình ra, mu bàn tay nhỏ bé hồng hạo xuất hiện, mới nhẹ nhàng phủ tuyết trắng trên đầu của hắn, cẩn thận sửa sang lại sạch sẽ.
Hứa Tiên cười nói cảm tạ, hỏi:
- Sao điện hạ tới đây?
Nhu Gia công chúa cúi đầu nhìn xuống mũi chân. Lúng túng nói:
- Nên... Nên dùng cơm trưa.
Trong miệng nói có sương mù bay ra, âm thanh nhẹ nhàng như tuyết. Nếu có thể mang âm thanh này tiếp vào trong tay, cũng có hình lục giác như tuyết.
Hứa Tiên hiếu kỳ nói:
- Sao ngài biết ta ở đây?
- Có... Có dấu chân.
Nàng được Hứa Tiên trị liệu thân thể, cho nên đã mạnh hơn trước. liền cố lấy dũng khí, chạy đến tìm Hứa Tiên quay về dùng cơm. Nhưng dũng khí của nàng sau khi nhìn thấy Hứa Tiên, lập tức héo rút không thành bộ dáng. Mới phát hiện, chính mình còn chưa có kinh nghiệm nói chuyện với nam nhân.
Hứa Tiên nói:
- Đa tạ công chúa điện hạ.
Quảng đường đi của mình cũng không tính là ngắn, bằng thân thể của nàng, đại khái là mệt chết a, đứng lên, nói:
- Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi quay về!
Nhu Gia công chúa vốn có chút ít mệt mỏi, nhưng Hứa Tiên đã chiếm lấy bàn đu dây, nàng cũng không có biện pháp, nghe vậy khẩn trương nói:
- Ta, ta không phiền lụy, ngươi ngồi đi!