Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tố Trinh gật gật đầu, nói:

- Ân.

Tiểu Thanh đang lắp ba lắp bắp giải thích với Bạch Tố Trinh, bỗng nhiên cúi đầu, cao hứng thay cho bọn họ, lại có chút buồn vô cớ như mất cái gì đó. Sau đó lại tươi cười, nói:

- Tỷ tỷ, Ngao Kiền Long Vương...

Sau đó Bạch Tố Trinh lại nói tới đủ loại chuyện ở Trường Giang, Tiểu Thanh bất mãn nói:

- Cái gì a, chứng ta đang giúp đỡ hắn đấy.

Hứa Tiên nói:

- Chuyện này cũng không thể trách hắn.

Lúc này, một âm thanh non nớt vang vọng cả Hàn Sơn tự.

- Pháp Nguyên hòa thượng, gia gia của ta nói, ba ngày sau sẽ tới Thái Hồ giáo huấn ngươi, ngươi rửa cổ sạch sẽ chờ chết đi! Hiện tại mau thả ca ca và tỷ tỷ của ta ra.

- Tốt! Lão nạp sẽ chờ hắn.

- Là âm thanh của Ngao Ly!

Ba người đi về hướng phát ra âm thanh. Gặp Ngao Ly đang đứng trước cửa phòng của Pháp Nguyên, Giác Viễn đứng bên cạnh, trong nội tâm cảm thán. Ngao Ly trông thấy bọn người Hứa Tiên, chạy tới, hỏi thăm:

- Các ngươi không sao chứ!"

Hứa Tiên cau mày nói:

- Là ngươi khích lệ gia gia của ngươi tới sao? Ngươi cũng đã biết...

Nếu Ngao Kiền rời khỏi Trường Giang, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thần sắc Ngao Ly buồn bã, nói:

- Ta biết rõ, là gia gia tự mình quyết định, nói sẽ tới đây.

Trong nội tâm Hứa Tiên đau xót, ôm nàng vào trong ngực. Trong nội tâm của Ngao Ly rất đau đớn, nhưng ánh mắt nhìn hắn, nói:

- Hứa Tiên, gia gia của ta...

Nhưng không thể nói thành lời, làm cho Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cũng đau xót thay nàng.

Hứa Tiên nhìn qua Giác Viễn đứng bên cạnh, nói:

- Giác Viễn, vì sao ngươi không đi khuyên giải sư phó của mình đi.

Giác Viễn cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Giác Viễn an bài nơi ở cho bọn họ, lúc này đã tới nửa đêm. Hứa Tiên nằm lăn lộn trên giường, không có ngủ được, thỉnh thoảng nhớ tới đôi mắt rưng rừng nước mắt của Ngao Ly. Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp mới được. Đẩy cửa đi ra ngoài, bầu trời tối đen bao la mờ mịt, mây đen như mực, bên ngoài hành lang cũng đen kịt.

Hứa Tiên đi vào trong mưa, bước chậm vào trong đình viện. Nhìn thương tùng thương lão tang điền trong đình viện, không biết đã có từ bao nhiêu năm tháng rồi? Vì sao một người có tuổi thọ lâu dài như thế, còn phải tranh giành một vì một chuyện xưa nhỏ nhặt hay sao?

Đã thấy Giác Viễn đang bồi hồi trong đình viện. Trông thấy Hứa Tiên liền hô:

- Hứa thí chủ.

Hai người đi cùng nhua, cảm thán chuyện của mình. Trận quyết chiến này, không có người thắng.

Giác Viễn cảm thán nói:

- Trải qua một trận chiến này, không biết chí hướng sư phó của ta sẽ ra sao đây?

Hứa Tiên nói:

- Chí hướng? Pháp Nguyên hòa thượng còn có chí hướng không bỏ được sao?

Trong mắt hắn, đây là chuyện không thông tình lý, bởi vì không còn có chuyện gì khiến lão hòa thượng kia không làm được cả.

Giác Viễn nói:

- Đó là tự nhiên, sống ở trên đời, dù là phàm nhân, ai mà không có chí hướng chứ?

Hứa Tiên lắc đầu nói:

- Có, không có mấy.

Giác Viễn nói:

- Đó là chuyện bất đắc dĩ, bị thế tục đưa đẩy. Thời điểm ban đầu, ai không có mộng tưởng? Chúng ta cứ tu hành thế này, chẳng lẽ chỉ tu hành và tu hành hay sao?

Hứa Tiên thở dài:

- Đúng vậy a, nhân sinh trên đời, ai không có mộng tưởng?

Ai tu hành chỉ vì tu hành chứ? Nhưng từ khi sinh ra đời, lúc chưa tu hành, mộng tưởng của phàm nhân chính là bản thân mình được sống lâu hơn một chút. Mà không phải những thứ cao thâm, rất hư vô mờ mịt.

Muốn đạt được hạnh phúc, phải có mộng tưởng.

Đó là chuyện đơn giản nhất, nhưng mộng tưởng càng sâu, cũng chẳng có gì ngoài những suy nghĩ trong đầu mình. Khác nhau trong đó, chỉ là ý niệm và phương pháp thực hiện mà thôi, Đạo gia vô vi, nho gia nhân nghĩa, phật gia từ bi không ai không như thế.

Thoát ly được những ý niệm và các tư tưởng này, cho dù thiên đình có đẹp đẽ thế nào, cũng chỉ là lầu các trên không trung mà thôi, không đáng cân nhắc tới. Dùng ý niệm chứng thiên hạ, trong lòng cầu một đại đạo, đây mới là căn bản của những người tu hành kiếp trước, nhưng có đôi khi bị hỗn loạn của ngoại giới nên làm quên mất, hoặc sinh ra hoài nghi về mộng tưởng căn bản của mình.

Hứa Tiên dừng bước lại, hỏi:

- Mộng tưởng của sư phó ngươi là cái gì thế?

Biết rõ có lẽ còn có thể giải quyết, cũng cởi bỏ bế tắc hiện nay.

Giác Viễn nói:

- Sư phụ ta thường nói muốn dạo chơi tứ hải, nhìn thế giới này to lớn ra sao, muốn từ đó có được thể ngộ, cũng có thể tiến thêm một bước.

- Chu du thế giới?

Hứa Tiên suy nghĩ một lát, mộng tưởng này thật trẻ con, không hoàn toàn cân xứng với địa vị và pháp lực của Pháp Nguyên hiện giờ. Nhưng bình tĩnh mà xem xét. Ai mà chưa từng nghĩ qua chuyện này? Đúng thế, có rất nhiều người cũng muốn làm như vậy, nhưng không phải ai cũng làm được. Hán lại hỏi:

- Giác Viễn đại sư. Sao ngươi không dùng chuyện này khuyên bảo sư phó, buông tha quyết đấu lần này?

Nhưng Giác Viễn thở dài:

- Đương nhiên là có, nhưng sư phó ta nói: "Nhân sinh không như ý người ta, tuy chúng ta có pháp lực tại thân, cũng không thể ngoại lệ. Huống chi bên ngoài tứ hải, ai biết thế giới nó như thế nào? Nói không chừng chỉ có nước và nước mà thôi, không đáng cho hắn để bụng.

Hứa Tiên nói:

- Hắn hoài nghi ý niệm ban đầu của mình sao?

Giác Viễn vuốt ngực của mình, nói:

- Ai, tâm này dao động, thì khi quyết đấu càng dễ sinh tâm ma, thất bại sẽ lớn lắm.

Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:

- Giác Viễn đại sư, ta lại muốn thử một lần, thuyết phục sư phó của ngươi. Bảo hắn buông tha lần quyết đấu này.

Giác Viễn muốn nói cũng vô dụng, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hứa Tiên, nói:

- Ngươi muốn thử thế nào? Ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi.

Hứa Tiên nói:

- Trước mang giấy bút tới đây cho ta.

Trong đầu của hắn đã suy nghĩ ra một cách giải quyết, không muốn Ngao Ly vì trận quyết đấu này mà bi thương, cũng muốn cho nàng được hạnh phúc. Có ý niệm này, cho dù thành bại, hắn nhất định phải thử một lần. Bởi vì hắn đang gánh vác hạnh phúc tương lai của Ngao Ly trên vai, cũng là việc nam nhân nên làm.

Giác Viễn mang giấy bút tới cho hắn, ở trong phòng của Hứa Tiên, thấy hắn viết viêt vẽ vẽ. Hắn nhìn ra được, Hứa Tiên không có làm thơ từ, toàn bộ hạ bút xuống không ra đường nét gì cả. Trong nội tâm nghi hoặc. Chẳng lẽ làm như vậy, có thể khiến cho sư phó cố chấp của mình từ bỏ quyết đấu sao?

Nhưng đợi tới khi Hứa Tiên hoàn thành, giảng thuật với Giác Viễn một phen, trong mắt Giác Viễn có tinh quang bắn ra, thò tay vịn vai của Hứa Tiên, kích động nói:

- Hứa thí chủ, ngươi đúng là thiên phú kỳ tài, có lẽ sẽ thuyết phục được sư phó của ta đấy.

Hứa Tiên nói:

- Chỉ mong có thể thành a!

Sáng sớm ngày thứ hai, mưa vẫn rơi tí tách không dứt, ở trước cửa phòng Pháp Nguyên, Giác Viễn nói:

- Sư phó, Hứa thí chủ muốn gặp ngài.

Pháp Nguyên đang làm chuẩn bị cuối cùng, cau mày nói:

- Ba ngày nay, ta không gặp ai cả.

Hứa Tiên cao giọng nói:

- Pháp Nguyên phương trượng. Tại hạ muốn dùng một vật, đổi lấy một hứa hẹn của ngươi.

Âm thanh của hắn làm Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh giật mình, cũng có Ngao Ly ở đây, không biết Hứa Tiên muốn làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK