Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại tạo thành một loạt thiếu hụt quần thể cực lớn, từ rất nhiều nguyên nhân cộng lại, kết thúc quá trình huy hoàng của Long tộc, mở đường cho nhân tộc.

Hứa Tiên nhìn qua thứ trong lòng bàn tay của Ngao Kiền, thứ này có màu xanh hơi mờ, nói:

- Thứ này có hiệu quả với con người thế nào?

- Thân thể trở nên mạnh mẽ hung hãn, hơn nữa sẽ cao lớn hơn bình thường, còn có thể ngự hỏa ngự thủy.

- Ngự hỏa ngự thủy. Không phải là Chúc Dung, Cộng Công a!

Hứa Tiên đổ mồ hôi lạnh, may mắn Bạch Tố Trinh ngăn trở, không có đụng vào, nếu thật sự biến thành cự nhân thời hồng hoang, mạnh thì mạnh, nhưng sao dám gặp người, động phòng cũng không cần nói.

Đôi mắt màu vàng lọt của Ngao Kiền nhìn Hứa Tiên, nói:

- Chuyện này cũng liên quan tới tâm tình, đã từng có một người dùng phương pháp này, vẫn duy trì dung mạo sắn có. Ngươi mình lựa chọn đi, có muốn trả giá hay không? Dù sao chỉ còn lại một khối này, nếu ngươi không muốn, ánh mắt của tiểu nha đầu bên cạnh đang phát sáng đấy!

Nói chính là tiểu Thanh.

Tiểu Thanh đúng là vô cùng thèm muốn có nó, đêm qua Bạch Tố Trinh có nói lại. Nàng vốn tưởng rằng có pháp môn nào đó, nhưng khi Tiểu Thanh hỏi ra, lại có kết quả này. Trong miệng Tiểu Thanh không sao cả, nhưng hôm nay nghe Ngao Kiền nói lại, càng động tâm hơn. Về phần cải biến nguyên hình thế nào, nàng không có để trong lòng, chỉ cần không biến đổi bộ dáng hôm nay là được.

Bạch Tố Trinh khuyên nhủ:

- Bằng không thì như thế cũng được. Một khối này nên cho Thanh nhi đi.

Mình đã có một khối. Thực lực đề cao không nhỏ, đương nhiên có thể bảo hộ cho hắn, mình không được, còn có Tiểu Thanh. Cũng không hy vọng hắn bốc lên nguy hiểm gì.

Hứa Tiên vỗ vỗ bàn tay như ngọc của nàng. Nhìn Ngao Kiền, nói:

- Đương nhiên là muốn.

Cũng không thể vĩnh viễn nhờ các nàng bảo hộ mình được, loại tình huống này hắn không muốn, cũng ảnh hưởng tới phong cách nam nhân của mình.

- Thứ này có thể tách ra được không?

- Đương nhiên!

Lòng bàn tay của Ngao Kiền rung lên, quả hình lập phương này tách ra. Biến thành hai mảnh be bé. Bay về hướng Tiểu Thanh và Hứa Tiên, hai người thò tay tiếp nhận, khối lập phương vừa đụng vào thịt là tan, dung nhập vào trong cơ thể của bọn họ, đều cảm giác thân thể biến hóa, nhưng không nói rõ biến hóa ở chỗ nào?

Ngao Kiền cười nói:

- Tiểu tử ngươi thật sự là thông minh, nếu như ngươi song tu với các nàng, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn.

- Song tu!

Sắc mặt Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh đều đỏ lên, Hứa Tiên hỏi:

- Thứ này cũng có thể song tu sao?

Nghe nói như vậy, hai nữ nhân bên người. Hoặc là uốn éo thân thể, hoặc đạp đạp dưới chân, hoặc đang vân vê vòng tai a.

Ngao Ly hiếu kỳ nói:

- Song tu là cái gì?

Đương nhiên không nhận được câu trả lời, làm cho nàng mất hứng cong miệng lên.

Ngao Kiền mỉm cười. Đứng lên nói:

- Tốt, chuyện cần bàn giao đã xong rồi, ta cũng nên đi.

Nhìn lên trời xanh, hắn sắp bay lên không trung. Tiến vào chỗ sâu của vũ trụ, đi tới mộ địa của Long tộc.

Ngao Kiền vốn có quyết tâm, nếu như Pháp Nguyên đến quyết đấu với hắn, hắn sẽ mang theo Pháp Nguyên bay thẳng lên vũ trụ Pháp Nguyên không tung hoành tứ hải được, trực tiếp tung hoành vũ trụ đi. Pháp Nguyên không đến, Ngao Kiền cũng không cải biến tâm ý. Thời điểm này đã quyết định rồi, Ngao Ly đã lớn, có thể chiếu cố cho mình. Hiện tại hắn cũng nên đi theo con đường vận mệnh đã an bài, không cần lại nỗ lực ủng hộ. Thừa dịp còn chút khí lực, nên bay xa một ít.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Ngài muốn đi bây giờ sao?

- Gia gia?

Ngao Ly lẩm bẩm, nhìn qua Ngao Kiền, nói không rõ ràng cho lắm.

Ngao Kiền nhìn nàng, nói:

- Là thời điểm này.

Trong đôi mắt sáng ngời của Ngao Ly có một tầng sương mù che phủ, cầm bàn tay khô héo thô ráp của Ngao Kiền, nói:

- Gia gia, ngươi đừng đi.

Ngao Kiền dùng bàn tay lớn vỗ vỗ bờ vai nhỏ gầy của Ngao Ly, nói:

- Dốc sức liều mạng duy trì tính mạng của mình. Là yêu thích của phàm nhân. Thời khắc sinh tử tuy đáng sợ, chúng ta càng phải thản nhiên đối mặt.

Ngao Ly do dự một chút, chậm rãi buông ra, nhào vào trong ngực của Bạch Tố Trinh. Nước sông bốc lên, Bạch Tố Trinh mang theo nàng và Tiểu Thanh bay lên vách núi bên cạnh.

Ngao Kiền hỏi Hứa Tiên, nói:

- Tiểu tử, ngươi kiến thức đặc dị. Ngươi biết nơi này cách mặt trời có xa lắm hay không?

Hứa Tiên ngẫm lại, khẽ đếm chữ, nói:

- Ba trăm triệu dặm.

Ngao Kiền cười nói:

- So với tính toán của ta không khác bao nhiêu, hai trăm triệu chín vạn chín nghìn dặm.

Hứa Tiên kinh ngạc, nói:

- Ngài tính toán?

Ngao Kiền đưa ra mới là con số chính xác, nhưng mà. Hắn làm sao tính toán ra?

Ngao Kiền cười to nói:

- Ta cũng không phải tên Pháp Nguyên không học vấn không nghề nghiệp kia, ngươi dùng một tấm bản đồ thế giới lừa gạt được hắn, nhưng không hù được ta đâu.

Sau đó Ngao Kiền nói ra rất nhiều suy diễn về hệ ngân hà do hắn tính toán. Cũng nghiệm chứng với Hứa Tiên.

Hứa Tiên giật mình, vị Long Vương này cũng không phải có thân thể cường hãn, còn là nhà số học, thiên văn học ưu tú. Hơn nữa năng lực tiên đoán của hắn rất thần kỳ. Biết rõ nhiều thứ, không ít hơn mình, mà còn tinh thâm hơn nhiều. Nhưng hắn lại không nói mình suy diễn như thế nào. Không cách nào biết rõ được.

Ngao Kiền mỉm cười nói:

- Chúng ta quá nhỏ bé, chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ mà thôi!

Hứa Tiên lui ra xa xa. Đi tới bên cạnh Bạch Tố Trinh các nàng.

Biển mây bốc lên, thiên địa xoay tròn. Vòng xoáy trung tâm, một mũi tên hình rồng bay lên trời, giống như trụ trời vậy.

Trung tâm của trụ trời, chính là ngũ trảo Thương Long dài mấy trăm trượng, lên như diều gặp gió, bay thẳng vào biển mây, vượt qua biển mây, không một chút run sợ, tiến vào trong vũ trụ.

Trong thiên địa không biết có bao nhiêu ánh mắt, đang nhìn một màn này, có bi thương, có cảm thán, có tiếc hận. Hoặc hoan hô, nhảy tung tăng như chim sẻ, có mừng thầm...

Nhưng Thương Long không để ý, bay thẳng vào tinh hà, là tử vong sao? Hoặc là, mở màn cho cái mới.

- Ngao Kiền vừa đi, thiên hạ không còn rồng.

Dưới biển sâu gần cửa biển Trường Giang, Ngao Kình đang đang ở trong long cung uống rượu giải sầu, con trai nữ đang nhảy múa hắn làm như khôn thấy. Bởi vì hôm nay ở cửa biển đụng phải con rùa lớn, thủ hạ dưới tay hắn tử thương vô số, cho nên hắn vô cùng phiền muộn.

Bỗng nhiên trong nội tâm Ngao Kình khẽ động, nhìn qua hướng tây, tâm thần của hắn cảm ứng được cái gì đó, không khỏi cười ha ha. Tên thủ hạ ở gần đó hỏi:

- Điện hạ, ngài làm sao vậy?

Không biết vì sao Ngao Kinh đang giận biến thành vui mừng.

Ngao Kình một bước đá lăn cái bàn dài, cười to nói:

- Lão đầu tử Ngao Kiền xong rồi, Trường Giang đã biến thành vật trong tay, điểm đủ binh tướng, theo ta giết vào Trường Giang.s

- Vâng!

Mấy người đứng trên vách núi cũng nhìn theo, nhìn hào quang nhuộm đỏ trên trời, nhuộm đỏ gương mặt si ngốc của hài tử Ngao Ly, nhưng trong lòng đang nói:

- Gia gia, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu.

Bạch Tố Trinh nhìn qua nước sông cuồn cuộn, lại nhìn bầu trời bị nhuộm đỏ, nói:

- Ngao Ly, bây giờ ngươi nhanh chóng tiếp nhận Trường Giang đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK