Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xế chiều hôm nay ta muốn đi ra ngoài, cơm tối các ngươi tụ làm đi.

Những ngày này quét dọn còn phải quét phòng, tu bổ hoa viên xong rồi, nàng chỉ còn làm mỗi nấu cơm, cũng không có mệt mỏi như lúc ban đầu. Tuy nói là đổ ước rất nghiêm trọng, vốn tưởng rằng nội dung đổ ước cả hai rất khó tiếp nhận, nhưng trên thực tế chẳng những Hứa Tiên không ngại, cho dù là nàng cũng từ từ tiếp nhận đổ ước.

Giờ phút này, lo lắng duy nhất chính là Hứa Tiên dựa vào nội dung đổ ước để kiềm chế hành động của nàng, một phủ đệ to như thế này, muốn tìm ra một nơi sinh sống thật dễ dàng.

Hứa Tiên nói:

- Một mình?

- Ân.

- Không được.

Hồ Tâm Nguyệt mạnh mà đứng dậy, sắc giận nói:

- Hứa Tiên, ngươi ít được một tấc lại muốn lấn một thước đi.

Sắc mặt Hứa Tiên như thường nói:

- Ngươi bây giờ không có pháp lực trên người, nên để cho Tiểu Thanh đi cùng ngươi a.

Có đôi khi sắc đẹp của hồng nhan còn bị người ta nhớ mong hơn cả vàng bạc.

Hồ Tâm Nguyệt lại chầm chậm ngồi xuống, lửa giận của nàng lúc này bốc lên hừng hực, mạnh miệng nói:

- Ngươi muốn cho nàng giám thị ta sao?

Hứa Tiên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

- Có trở về ăn cơm tối không?

- Không biết.

- Vậy giữ lại cho ngươi a!

Cứ như vậy tiến hành một đoạn đối thoại bình thản, đối thoại như thế này có thể phát sinh ở bất cứ nơi đâu có người, do bất luận kẻ nào nói ra, cũng không bao hàm ý nghĩa vĩ đại hay triết lý nhân sinh gì, càng không đủ để cho người ta lấy ra làm một quyển sách, phát một trận cảm khái. Nhưng lời nói bình thản như nước hồ thu.

Nhưng lời này truyền vào trong tai của Hồ Tâm Nguyệt, hết lần này tới lần khác có tư vị rất khác biệt. Đã từng có khi nào được người ta quan tâm tới mình như vậy chưa? Hỏi xem mình có về hay không. Mặc dù cảm thấy rất phiền toái, nhưng lại cảm nhận được một tia ôn hòa. Đó là gông cùm xiềng xích trong tâm của một người, làm cho người ta có một thứ không thể xa rời, tên của nó là "Nhà".

Nàng chán ghét loại cảm giác bình thường, chán ghét loại gông cùm xiềng xích này. Không lưu tình chút nào khi cầm những thứ này đập nát đi, truy đuổi tính mạng sôi sục tráng lệ, tìm kiếm nhân sinh tùy tâm sở dục. Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết hối hận, đó là con đường mà tâm của nàng lựa chọn.

Nhưng đồng thời, nàng cũng không cách nào phủ nhận được thứ tình cảm dối trá này. Nếu như đơn giản chỉ cần phủ nhận đi, đây chẳng phải là quá dối trá sao? Nàng dùng nhiều loại mặt nạ lừa gạt thế nhân, nhưng không cách nào lừa gạt tâm của mình. Cho dù là tâm của hồ ly, tâm của yêu quái hay nhân tâm, nó muốn ta làm cái gì ta liền đi làm cái gì! Vậy bây giờ thì sao?

Hồ Tâm Nguyệt uống nước ô mai trầm mặc không nói.

Nhưng cho dù như thế nào, nàng đã không còn kiều mị kêu một tiếng Hứa công tử, có lẽ đã hiểu nó không có tác dụng gì, có lẽ bởi vì quá mức oán hận Hứa Tiên, có lẽ chỉ có địa phương là "Nhà" này, mới không cần dùng mặt nạ.

Hứa Tiên cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đem "Nhà" của mình biến thành địa phương dốc sức đấu trí đấu lực với người nào khác.

Bạch Tố Trinh thu thập chén đũa, thừa lúc này mang một ít nước ô mai ra ngoài.

Hứa Tiên nói:

- Làm cái gì vậy?

Bạch Tố Trinh nói:

- Thời tiết nóng như vậy, ta muốn đem nước ô mai này cho những quan sai ở ngoài kia một ít, bọn họ đang thủ vệ giúp chúng ta, giảm đi rất nhiều phiền toái a.

Hồ Tâm Nguyệt thản nhiên nói:

- Bọn họ là người hầu, đây là chức trách của họ, chưa nói tới thủ vệ cho chúng ta, hơn nữa bọn họ từ nơi này chiếm được không ít chỗ tốt, cao hứng còn không kịp đấy!

Bạch Tố Trinh biết tính tình của nàng, cũng không cãi lại, nói:

- Quan nhân, ngươi mang những thứ này cho Yên nhi đi! Tiểu Nguyệt, phần của Thanh nhi làm phiền ngươi mang giúp.

Ngoài cửa lớn, mấy nha dịch đang tránh vào hiên tránh nắng.

Một nha dịch trẻ tuổi đang quạt mát cho một nha dịch lớn tuổi.

- Trần Đầu, ngươi nói lần này Hứa Thám Hoa có thắng hay không?

Trần Đầu nhìn khắp nơi, nói:

- Còn cần phải hỏi sao?

- Rốt cuộc là thắng hay không thắng đây? Nghe nói đã mở đánh bạc rồi, tiểu nhân cũng muốn nhân cơ hội vơ vét một số, ngài nghĩ kế giúp cho.

- Hứa đại quan nhân là người Tiền Đường chúng ta, ngươi không áp hắn còn muốn áp người khác sao? Coi chừng ta đánh ngươi.

Làm bộ muốn đánh nhau.

Tiểu nha dịch cười làm lành một tiếng, nói:

- Hắc hắc, cũng phải nha.

Một nha dịch khác hỏi:

- Trần Đầu ngươi áp bao nhiêu tiền?

Sắc mặt Trần Đầu đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Một lượng.

Bọn nha dịch cười ha ha, nói:

- Mới một lượng? Có phải đại tẩu không cho tiền phải không? Ha ha ha ha!

- Đi đi đi đi, các ngươi biết cái gì.

Tiểu nha dịch thừa nước đục thả câu, nháy mắt ra hiệu nói:

- Cái này gọi là trăm thiện hiếu đi đước.

Ai ôi!!! Một tiếng, mông đít của hắn bị đá một cước.

Lúc bọn nha dịch đang cười đùa, một đoàn thư sinh trẻ tuổi đi tới, hỏi:

- Xin hỏi mấy vị quan sai đại ca, nơi này là phủ đệ Hứa Tiên Hứa Hàn Lâm đúng không?

Bọn nha dịch vội vàng đứng lên, Trần Đầu ứng tiếng nói:

- Nơi đây đúng là Hứa phủ, các ngươi đây là?

Thư sinh cầm đầu chắp tay nói:

- Chúng ta là đệ tử Bạch Lộc Thư Viện, tại hạ họ Đường, tên Hiên.

Trần Đầu thấy là đệ tử Bạch Lộc Thư Viện càng không dám chậm chạp, chỉa chỉ vào bố cáo đang dán trên tường:

- Công tử, nếu như các ngươi tới khiêu chiến, không ngại xem bố cáo đang dán trên tường trước, hiện tại Hứa Hàn lâm không tiếp thụ bất luận kẻ nào khiêu chiến, muốn khiêu chiến, phải đợi hêm vài ngày nữa mới được.

Đường Minh Hiên đưa một thỏi bạc vụn lên, nói:

- Quy củ chúng ta đã biết rõ, lần này chúng ta tới đây, thực sự không phải vì khiêu chiến, chỉ muốn tới bái kiến Hứa đại nhân, chẳng biết có được thuận lợi hay không. Tiền này thỉnh mấy vị uống chén rượu, không thành kính ý.

Trần Đầu nhìn thấy bạc sáng loáng, vẻ mặt khó xử, nói:

- Chuyện này, công tử, Hứa đại nhân hiện tại không tiếp khách, ngay cả chúng ta muốn tạo thuận lợi cho ngươi cũng vô dụng.

Thời điểm này, chỉ nghe "Két.." Một tiếng, cửa son mở ra một đạo khe hở, Bạch Tố Trinh dịu dàng đi ra, tự nhiên hào phóng nói:

- Đây là nước ô mai ta ướp lạnh thỉnh mấy vị nếm thử.

Trần Đầu thụ sủng nhược kinh nói:

- Hứa phu nhân, chúng ta làm sao không biết xấu hổ chứ.

Sau khi từ chối một phen cũng tiếp nhận hộp nước, hắn cũng không quá đáng mới bái kiến Bạch Tố Trinh vài lần, nhưng cảm giác, cảm thấy thân thiết giống như quen biết từ lâu rồi.

Bạch Tố Trinh hỏi:

- Mấy vị này công tử là?

- Hứa phu nhân, bọn họ đều yêu cầu gặp mặt Hứa đại nhân.

Đám học sinh Bạch Lộc Thư Viện lúc này mới khôi phục tinh thần lại. Nhao nhao khom mình hành lễ, nói:

- Hứa phu nhân.

Nữ tử áo trắng này đứng đó, đứng trên bậc thang trước mặt, làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng. Hiện tại, những xúc động tức giận trong nội tâm của đám người này cũng giảm đi không ít, lại sinh ra một tia ý tứ đau xót hàm xúc, có lẽ chính là vì ba chữ "Hứa phu nhân".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK