- Nhân gian thế giới, đúng là không dễ dàng!
Hứa Tiên tiếp nhận ly trà xanh, trong lúc lơ đãng chạm vào bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng, ngẩng đầu nhìn giai nhân dưới ngọn đèn, phong độ tư thái yểu điệu, phiêu nhiên như tiên. Mặc dù đã là phu thê, trong nội tâm lại sinh ra vài phần rung động.
- Đại phú đại quý, sở cầu của phàm nhân, không phải là như thế sao? Quan nhân đối với nhân gian chi đạo, xem như thuận buồm xuôi gió.
Bạch Tố Trinh ôn nhu đáp, phát giác được ánh mắt của Hứa Tiên, thầm nghĩ tối nay cũng mặc cho hắn hồ đồ, không khỏi có chút gật đầu, trong lòng nhớ tới chuyện đó, thầm xấu hổ không thôi.
Có lẽ dưới ánh nến lung linh, tầng đỏ ửng càng nồng đậm hơn trước, giống như trên cánh sen nhiễm một tầng hồng. Nên hỏi là Bạch Liên hay là Hồng Liên đây?
Hứa Tiên nhất thời cũng có chút si mê, quên uống trà, quên trả lời, phục hồi tinh thần lại muốn ôm vào lòng, lại nghĩ tới cái gì đó, dừng động tác lại.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh hơi quái lạ, lại không tốt hỏi kỹ, cho nên nói thêm vài chuyện không đâu, nhưng tâm tư của hai người không đặt trong những lời này. Nhưng trừ nói chuyện ra, cũng không làm cử động thân mật gì, nàng chỉ cảm thấy tối nay hắn rất "Quy củ" hơn trước.
Thời điểm đang khó hiểu, nghe nói hắn nói:
- Nương tử. Đêm dài.
Đến rồi, bỗng nhiên Bạch Tố Trinh cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều, nét đỏ ửng trên mặt càng nhiều, nói một tiếng “Ân” vô cùng nhẹ nhàng.
Thổi tắt ánh nến, dắt tay lên giường. Cùng ngồi trên giường, cởi quần áo lẫn nhau, đem áo trắng cởi ra, xuất hiện vòng eo và cánh tay mềm mại, giống như ngó sen.
Rốt cuộc Hứa Tiên không nhịn được ôm nàng vào ngực, ngã vào trên giường.
Bạch Tố Trinh nhắm hai mát lại, kéo căng thân thể, chỉ cảm thấy trong nội tâm e lệ khó tả, nhưng ẩn ẩn đã có một tia chờ mong, nhưng qua hồi lâu, lại thấy hắn không có động tác khác, giương đôi mắt lên, thấy hắn đang ngưng mắt nhìn mình.
- Như thế nào, quan nhân?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Không có gì ah!
Bạch Tố Trinh thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đang suy nghĩ mánh khóe khi dễ mình, nhưng qua trong chốc lát, quả nhiên như hắn nói, xác thực là không có gì.
Bạch Tố Trinh thầm nghĩ: không có gì mới chính là vấn đề, nếu là thường ngày, ngươi đã sớm... Đã sớm... , nhưng những lời này không nói ra được, qua hồi lâu, rốt cuộc nàng không nhịn được thăm dò:
- Ngươi... Tại sao không giống như ngày thường?
- Vậy là ngươi ưa thích ta bình thường, hay là ta hiện tại?
- Ah?
Phải trả lời thế nào a, nếu như nói ưa thích hắn như bình thường, đây chẳng phải là nói chính mình ưa thích cái kia. Nhưng nếu như nói ưa thích hiện tại, nàng dám khẳng định hắn tối nay, không, sau này sẽ đối đãi với mình như thế. Hôm nay hắn hỏi ra những lời này, mình nên trả lời ra sao đây?
Hứa Tiên nhìn ra phiền não của nàng, mặc dù có chút độ lệch nho nhỏ, cho rằng nàng mệt mỏi ứng phó mình thân cận quá trớn.
Kỳ thật chỗ nàng lo lắng chính là mình khi thân mật, bản thân mình không bình thường, mà không phải là bản thân thân mật. Dù sao hắn cũng khéo hiểu lòng người, cũng không có khả năng đoán được toàn bộ tâm tư. Đủ khả năng hiểu được những ám thị của mình, tận khả năng tiêu trừ phiền não của nàng. Với hắn mà nói, nếu như chỉ chỉ hơi nhẫn nạy, làm cho tâm thần của nàng giãn ra, vậy thì không thể tốt hơn.
Bạch Tố Trinh cảm nhận tâm ý này của hắn, tạm thời quên ngượng ngùng, có chút động tình ôm hắn vào ngực,
- Ta đều ưa thích!
Đôi má của Hứa Tiên chạm vào bộ phận nhô cao, trong mũi có hương thơm tràn vào, mềm mại và tràn ngập co dãn, khiến cho hắn cảm nhận được tư vị của ôn hương nhuyễn ngọc.
Nhưng mà, nàng dùng khí lực quá lớn, hình như cốt cách đang rung động.
A..., sắp chết, đây là thiên đường hay địa ngục!
Bạch Tố Trinh vội vàng buông tay ra, che miệng nói:
- Ah, thực xin lỗi!
Hứa Tiên vẫn còn nằm trong ngực của nàng, Bạch Tố Trinh đỏ mặt, cũng không có đẩy hắn ra.
Hứa Tiên sâu hít sâu một hơi, lưu luyến rời khỏi ôn hương. Quả nhiên, còn muốn a, thời điểm này nói "Nương tử ta muốn" sao? Dù sao đời này làm cho nàng nói "Quan nhân ta muốn" là không thể nào, dứt khoát không cần phải ra a.
Nhưng đây là mộng tưởng của nam nhân, rốt cuộc là nói đây chẳng phải là chí lớn của nam nhân sao?
Bỗng nhiên Bạch Tố Trinh nói:
- Quan nhân, ngươi ưa thích cái gì của ta?
- Nhất định phải nói sao?
- Nhất định phải nói!
- Vậy tối nay chẳng phải là không cần ngủ.
- Bớt lắm mồm!
Hứa Tiên giả vờ giả vịt hít sâu một hơi, nói:
- Ta thích ngươi ôn nhu thiện lương, khéo hiểu lòng người, hiền lương thục đức, khoan hậu nhân hòa, thánh khiết cao nhã, thông minh sáng suốt...
Sau đó nói một hơi, giống như muốn dùng toàn bộ ngôn từ khen ngợi nàng nói ra, nhưng những lời này dùng với nàng, hoàn toàn là lời tâm huyết của hắn.
Thẳng đến khi Bạch Tố Trinh che miệng lại, những lời này mới im bặt.
- Ta làm sao tốt như ngươi nói chứ?
Cố gắng muốn dùng sắc mặt đoan chính, kết quả lại là vui mừng khó dấu, có thê tử nào không thích nghe trượng phu của mình khen chứ!
Hứa Tiên giãy giụa trói buộc, nói:
- Tuyệt đối có, ngươi trong lòng ta hoàn mỹ như thế đấy!
Bạch Tố Trinh yên lặng nói:
- Ta sẽ làm thê tử tốt của ngươi.
Mỉm cười giống như khu trừ tất cả phiền não.
Đêm dài người đã yên lặng, nàng gối lên tay của hắn, trong lúc lơ đãng mở to hai mắt, nhìn qua đôi má của hắn, qua trong chốc lát mới nhắm mắt thiếp đi.s
Nhưng một ý niệm quanh quẩn trong lúc nàng nữa mê nửa tỉnh.
- Hắn cần, hay là ta cần.
Vì vậy, sẽ không có cái gì khác thường, sẽ không còn có bạch xà, sẽ không còn đố kỵ, độc chiếm, câu oán hận, có chỉ chỉ là suy nghĩ của hắn về Bạch Tố Trinh, thê tử hoàn mỹ.
Nhưng mà.
Thực như vậy sao?
...
Đêm hôm đó, Bạch Tố Trinh lại mơ tới, mình là con bạch xà trong núi, thè lưỡi đỏ ra.
Màn đêm đã buông xuống, Nguyệt Lạc Tinh Trầm (trăng lặn sao chìm). Thành Trường An Phù Dong Viên vẫn đông như trảy hội, tiếng động lớn rầm rĩ không ngớt.
Mấy chục chén nhỏ sáng đèn chiếu sáng căn phòng, một cái lô bằng đồng nhỏ có khói trắng lượn lờ, hỗn tạp âm thanh tí tách. Trên mặt thảm Ba Tư hoa mỹ, vũ cơ đang nhảy múa, mà những nhạc sĩ đang điều khiển nhạc khí cũng là nữ tử mười bảy mười tám tuổi. Người bình thường phải tốn hai mấy trăm lượng vàng, mới được thưởng thức cảnh này.
Vũ cơ đang nhảy múa, kỹ thuật nhảy hơi có vài phần tán loạn, cũng chính là người duy nhất hấp dẫn ánh mắt của quần chúng, hôm nay không phải ngày thường, chẳng có âm thanh reo hò điên cuồng nào.
Tuy bóng người nhảy múa uyển chuyển xinh đẹp, trong một nơi có tầng tầng lụa mỏng đang che phủ, thân thể mềm mại đang nằm trên giường lớn.
Trên bàn tay thon dài, đang cầm cái tẩu bằng ngà voi dát vàng xinh xắn, đôi môi đỏ mọng đang ngậm, sau đó nhổ ra một tầng khói trắng.
Tú bà bước nhanh đi vào trong phòng, vũ cơ cũng dừng múa, bóng hình xinh đẹp trong màn cũng phất phất tay, vũ đạo lại tiếp tục.
Tú bà đi vào bên giường, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Thường Hi cô nương, tam hoàng tử đã chờ ở bên ngoài rất lâu rồi.