Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi cho Hứa Tiên trở về. Chỉ thấy Phan Ngọc mặt lạnh ngồi ở một bên, Vân Yên thì bị trói như cái bánh trưng nằm ở trên giường, không có chút mỹ cảm như lần trước, nhưng lần này rất buồn cười, không khỏi cười khổ nói:

- Lại là chuyện gì thế?

Phan Ngọc nói:

- Ngươi hỏi nàng!

Vân Yên nói:

- Phu quân, cứu ta! Ta chỉ nói giỡn với Phan tỷ tỷ thôi mà.

Hứa Tiên vừa cởi dây trói Vân Yên ra, sau đó vừa hỏi rõ đầu đuôi, sau khi nghe xong tức giận vỗ vào mông của nàng một cái, âm thanh giòn tan vang lên.

- Thật sự là chưa trưởng thành, còn không mau xin lỗi Minh Ngọc.

Vân Yên ủy ủy khuất khuất nói xin lỗi.

Phan Ngọc phất phất tay nói:

- Tính toán, ngươi có thể lừa gạt ta nói rõ ngươi làm không tệ, ngày mai còn phải đi sớm, ta đi nghỉ ngơi trước, đến lúc đó sẽ đến gọi các ngươi dậy.

Sau đó cầm tinh phiến mang lên cổ của mình.

Phan Ngọc một mình trở lại lầu nhỏ, thôi song vọng nguyệt, vừa rồi thiếu chút nữa bị lừa, trong nội tâm cũng tức giận với hắn, không bằng nói là thất vọng a! Vì sao ngay cả Vân Yên đầu đất cũng có thể nhìn ra, ngươi lại nhìn không nhìn ra chứ! Môi son má đào, lúc này thở một tiếng đầy sâu kín.

Đôi mắt xuyên thấu qua màn đêm, nhìn thấy ngọn đèn trong sân nhỏ của hắn ảm đạm xuống, đóng cửa sổ lại. Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới. Gần trong gang tấc, lại cảm thấy tịch mịch thế này.

Lúc này, một cánh tay hữu lực ôm lấy Phan Ngọc từ phía sau, Phan Ngọc quay đầu lại cười nói:

- Sao ngươi tới đây?

Hứa Tiên nói:

- Ta nghe Yên nhi nói...

Phan Ngọc mỉm cười nói:

- Đừng nghe nàng nói bậy, ta cũng bị nàng lừa gạt, ta cũng không phải là những nữ tử tầm thường...

Hứa Tiên dùng thêm chút sức ôm lấy nàng, nói:

- Thực xin lỗi, làm cho ngươi lộ ra sắc mặt như vậy.

Phan Ngọc mắt trợn trắng, nói:

- Nói lung tung cái gì đó, mau trở về đi thôi, bây giờ ta đang trong quá trình Trúc Cơ, phỉa giữ khoảng cách với ngươi một chút mới được. Ngươi không cần cuộc thi. Cũng phải chuẩn bị độ thiên kiếp thật tốt mới được.

Hứa Tiên nói:

- Lấy cớ!

Lại nói nàng lấy mình làm cớ a.

Phan Ngọc vỗ vỗ tay hắn, làm hắn buông lỏng ra chút ít, xoay người lại ôm cổ của Hứa Tiên, ngẩng đầu lên nói:

- Được rồi, được rồi, Hán Văn, bây giờ ngươi muốn làm sao?

Thần thái trong mắt của nàng, gần như sủng nịch.

Hứa Tiên muốn cả buổi, mới nói:

- Ngủ đi! Minh Ngọc.

Lông mày Phan Ngọc nhảy lên, nói:

- Vậy được rồi!

Tùy ý cho Hứa Tiên ôm lấy nàng, đặt lên giường, bỏ quần áo trên người, chỉ còn một lớp áo mỏng trắng noãn, nhưng không có xâm nhập như trong tưởng tượng của nàng.

Hứa Tiên nhìn dung nhan hoàn mỹ của nàng lúc này thật lâu, cúi đầu xuống, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi đơn bạc của nàng, nói:

- Ngươi còn nhớ rõ không? Lần kia tại Hàn Sơn tự vẽ lên vách đá, ngươi gả cho ta.

- Đương nhiên nhớ rõ, thật là cổ quái đấy.

Hứa Tiên sửa sang lại mái tóc xanh của nàng, làm lộ ra cái cổ thiên nga tuyết trắng, nói:

- Xem như đền bù tổn thất ta chưa từng cho người một hôn lễ chân chính a.

- Đừng đề cập tới nữa, quá xấu.

Hứa Tiên khẽ vuốt mặt của nàng, nói:

- Chúng ta còn muốn dỡ hơn chút ít.

Phan Ngọc khẳng định nói:

- Ân, cũng có chỗ không giống nhau đâu. Ta cũng không phải là tiểu nữ nhân như suy nghĩ của ngươi đâu.

Hứa Tiên cúi đầu hôn lên gáy ngọc của nàng, nhẹ nhàng lên lên, sau đó nói:

- Ta biết rõ Phan đại tiểu thư lòng dạ thâm trầm, hỉ nộ không lộ, nhưng hiện tại, ta muốn nghe câu oán hận của ngươi.

Phan Ngọc nháy mắt mấy cái, sau đó hiểu được, cắn lên vai của hắn một ngụm, nói:

- Những ngày này không đến tìm ta, hận chết ngươi.

Trừng mắt nhìn qua Hứa Tiên, con ngươi trắng đen phân minh, trong bóng đêm chiếu sáng rạng rỡ, tươi đẹp động lòng người.

- Phan đại nhân tha mạng, tiểu nhân sau này không dám nữa.

Sau đó hai người cùng cười rộ lên, tất cả cô đơn vào lúc này đã biến mất đi, nàng chỉ cảm thấy. Vào lúc này, nàng chỉ là tiểu nữ nhân hạnh phúc nằm trong ngực của phu quân mà thôi.

...

Trời vẫn còn đen kịt, đại môn của trường thi đã mở rộng ra.

Các vị cử tử tế đều nhao nhao tế tổ, cũng không có soát người như kỳ thi Hương, trực tiếp cho vào trong tràng.

Vân Yên cũng không dám có chút buông lỏng, thời điểm này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ ngóng trông vào Âm Dương Kính, thần kỳ đúng như dự liệu. Thẳng đến khi theo chúng sĩ tử vào trong tràng, lúc này mới thở ra một hơi, thời điểm này không có việc gì làm, cho nên không có vấn đề. Nhưng còn cần cẩn thận làm việc, chớ để lộ ra sơ hở gì đó.

Trong thi Hội, thời gian chín ngày không được rời khỏi trường thi, nhưng thi Hội thì không có nghiêm khắc như kỳ thi Hương, học sinh phải ở trong phòng có đánh số, lúc này ở trong đại điện rộng lớn, thiết lập rất nhiều tràng thi, trong điện bày chỉnh tề gần trăm cái thư án, các cử tử sẽ ngồi theo số đã đánh dấu sẵn, sẽ có giám khảo qua lại tuần tra.

Khoảng cách thư án cũng không tính là rất xa, ở trong cuộc thi thế này, sao chép của người khác hay dùng tiểu xảo cũng không có tác dụng gì, đều phải dùng sở học của mình viết ra những văn vẻ khác nhau mới được.

Dưới chân thiên tử, cũng có vài phần khí độ rộng lớn, cũng không cần lo lắng có hỗn loạn ở nơi đây. Nhưng từ phương thức của cuộc thi này, độ khó khi ăn gian sẽ lớn hơn một chút.

Vân Yên cùng Phan Ngọc phân biệt nhập tọa, trên bàn có án văn và nghiêng mực, lại không trang giấy, mà là một bộ gấm lụa, đặt lên giữa mặt bàn.

Thời gian đã tới, trên đài cao của ngoại viện, lực sĩ cầm cự chùy đánh lên chiêng, "Keng" một tiếng minh hưởng, âm thanh truyền đi rất xa.

Quan chủ khảo mở hộp gấm đóng kín trong tay, tuyên bố đề thi, cao giọng nói:

- Chư vị học sinh, cuộc thi hiện tại bắt đầu.

Quan chủ khảo nói như thế, tất cả học sinh đều không chờ đợi được mà mở quyển trục ở trước mặt ra. Đề bút sách viết.

Trong trường thi, âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, Phan Ngọc cùng Vân Yên cũng không bận tâm tới đối phương, vốn đang suy nghĩ một phen, liền bắt đầu viết thoăn thoắt.

Hứa Tiên vào lúc này cũng đang ở ngoài chín tầng trời, đằng vân nấp trong mây trắng, nhìn thánh Trường An như môt cái hộp diêm phía dưới mây trắng, bắt đầu yên lặng ngồi điều tức.

Thời gian chín ngày này cũng không phải là lúc hắn không làm gì, công việc của hắn, còn trọng yếu hơn khoa cử gấp mười lần. Thời gian độ thiên kiếp như lửa sém lông mày rồi, thời điểm đã tới gần, hắn cảm giác chuẩn bị của mình, còn kém một chút ít.

Tuy có Ngư Huyền Ky tặng kim phù cho mình, giúp hắn tạm thời áp chế khí tức, chiếm ưu thế trên lực lượng. Nhưng phương diện tâm tình dường như xa xa chưa đủ, dù sao, thời gian tu hành của hắn quá ngắn, lại là người có quá nhiều lo lắng, nếu như muốn những cảm tình này đến lúc độ kiếp không biến thành trở ngại của mình, thì đó là ông trời phù hộ, bản thân mình trừ là kẻ xuyên việt ra. Thì nhân vật chính như hắn không chết.

Nhưng Hứa Tiên cũng một mực suy nghĩ các vấn đề, những thần tiên khác độ kiếp như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK