Nàng từ trên người của Hứa Tiên, có được quyền lợi bỏ qua đám người này, làm chuyện mình muốn làm. Hứa Tiên cũng chỉ là uống rượu, mỉm cười nhìn Vân Yên làm việc.
Lời nói của mọi người giống như rơi vào không trung, không có âm thanh đáp lại, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu nổi, thậm chí tức giận lên. Nhìn qua Phan Ngọc đang ngồi bên kia, nhưng không cách nào phát tác.
Thường Hi cũng suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Lại nhắm mắt lại, tiếp tục khảy đàn, nhẹ nhàng đàn mấy âm tiết, lúc đầu còn trì trệ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng lưu loát.
Cho dù là Hứa Tiên mù tịch âm nhạc, cũng nghe ra điểm khác biệt, một câu của Vân Yên làm cho Thường Hi có chỗ đốn ngộ, rõ ràng là cùng một thủ khúc, nhưng hấp dẫn hơn rất nhiều.
Ánh mắt của mọi người nhìn qua Vân Yên, lập tức trở nên bất đồng. Vài câu, đã có hiệu quả như vậy, vậy kỹ nghệ của nàng cao tới thế nào?
Trong đại điện, chỉ có Vân Yên có thể hiểu được cảm thụ của Thường Hi, bởi vì những chuyện này cũng là cảm thụ của nàng trước kia. Cho nên trên con đường bướm hoa này, tuyệt đối giống như một cuộc đời đã qua, cho nên những chỉ điểm của nàng, là thỏa đáng nhất.
Mà Thường Hi cũng vô cùng linh tinh, mới có hiệu quả như vậy.
Âm thanh từ tiếng đàn qua đi, Thường Hi chậm rãi mở to mắt. Chỉ cảm thấy cảm giác lúc này, dường như khoan khoái dễ chịu chưa từng có, đủ loại tích tụ trong nội tâm, cũng trừ khử không ít. Đã không còn làn điệu lo lắng như trước, chỉ nhìn biểu hiện của mọi người, cũng hiểu được một hai.
Đang muốn hướng Vân Yên nói lời cảm tạ, đã thấy Vân Yên đã ngồi xuống ghế của Hứa Tiên từ lúc nào.
Hứa Tiên cùng Vân Yên lúc này đi ra khỏi đại điện, nơi này xem như là chỗ cao nhất của Phù Dung Viên, tầng dưới chót cao mấy trượng làm cơ sở, hơn nữa độ cao bản thân Tử Vân Lâu, đã có thể quan sát hơn phân nửa thành Trường An.
Nhưng trừ dưới chân Phù Dung Viên, địa phương khác đều lâm vào bóng tối, giống nhìn một cáo hồ không có sâu cạn, không biết ẩn tàng độc xà hay là con rồng dưới tán cây.
Một vầng trăng cô độc từ trong mây hiện ra, ánh sáng bàng bạc chiếu rọi cả thành Trường An.
Ánh mắt của Hứa Tiên có thể nhìn thấy, trên mái hiên có tuyết trắng đọng lại, tuy sắp bị hòa tan. Nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi nước rậm rạp phía chân trời, có lẽ không qua bao lâu nữa, sẽ có một đoạt gió tuyết xuất hiện.
Vân Yên vui mừng nói:
- Phu quân, tại đây đẹp quá ah!
Cho dù Vân Yên ưa thích ngồi trong nhà. Nhưng không người nào không ưa thích ngắm cảnh đẹp.
Hứa Tiên tựa đầu vào lan can, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Vân Yên, ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu nói:
- Nếu ngươi ưa thích, có thể thường xuyên đến a, ngươi muốn đi chỗ nào, ta sẽ mang ngươi đi. Doãn quận chúa đã khỏi bệnh, mang ngươi đi vườn hoa đào của nàng ta, hoa đào chỗ đó, rất đẹp.
Có đôi khi, chỉ cảm thấy nàng thật sự quá mức hiểu chuyện, chưa bao giờ thấy có nan đề gì làm khó được nàng, hiểu chuyện đến mức này, làm cho hắn cũng cảm thấy thua thiệt.
Vân Yên vui mừng nói:
- Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với phu quân là tốt rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn qua Hứa Tiên, ánh mắt lập loè như sao trời, đôi môi đỏ mộng gần trong gang tấc.
Hứa Tiên cúi đầu, hôn lên.
- Ta tới không đúng lúc sao?
Bị âm thanh kinh động, Vân Yên vội vàng cởi bỏ trói buộc của Hứa Tiên, đã thấy là Phan Ngọc, cũng thở ra một hơi.
Hứa Tiên cảm khái, ở hiện đại mà nói, hôn môi trên đường cái cũng không là cái gì, nhưng ở thời đại này, khung cảnh lãng mạn như thế này, bị người ta cắt đứt.
Phan Ngọc thật vất vả mới thoát khỏi tam hoàng tử, đi vào lên trên đài thì thấy hai người đang ôm hôn nhau, tuy đã có chuẩn bị từ trước, trong nội tâm vẫn có chút chua chua.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Minh Ngọc, đêm nay chúng gấp gối đầu giường nói chuyện thâu đêm a!
Trên sân thượng tùy thời có người đi lên. Đương nhiên không có khả năng thân cận cái gì, cho nên lời nói cũng chú ý hơn một chút. Nhưng hôm nay Hứa Tiên cũng hiểu được vài phần tâm tình của nữ tử, mà hắn cũng có áy náy và bất an, ngược lại không bằng buông lỏng ý chí, hảo hảo mang tới vui vẻ cho các nàng.
Phan Ngọc đỏ mặt lên, không khỏi nhớ tới những lúc ngủ chung với Hứa Tiên, cảm giác được Hứa Tiên ôm ấp, cùng với bàn tay thô ráp của hắn, vuốt ve toàn thân của nàng, loại tư vị kỳ diệu này, trong nội tâm có cảm giác chờ mong và sầu lo nói không nên lời, không khỏi lườm hắn một cái, nói:
- Mơ tưởng!
Sau đó dùng tư thái phong tình vạn chủng, trong nội tâm của Hứa Tiên khẽ động, nhịn không được muốn hôn lên miệng của nàng, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòngs.
Phan Ngọc phát giác được suy nghĩ của hắn, vội lui ra sau một bước, hơi sẳn giọng:
- Sẽ có người nhìn thấy đấy!
Hứa Tiên xuất hiện thần sắc bất đắc dĩ, Vân Yên lại cười rộ lên, nói:
- Phu quân quá đáng thương.
Thần sắc Phan Ngọc khẽ động, sau đó mạnh mẽ kéo nàng vào nưực. Cả giận nói:
- Là ta mang theo ngươi tới, chỉ biết hướng về nam nhân của ngươi!
Vân Yên cũng không có chống đẩy, vui vẻ nói:
- Thiếp thân không dám quên đại ân đại đức của Phan công tử, nguyện tự tiến cử cái chiếu, báo đáp đại ân đại đức của Phan công tử.
Lúc còn Thanh Loan, nàng hồ đồ thành thói quen, nhưng lúc này lại dám trêu chọc Phan Ngọc.
Quả nhiên, Phan Ngọc bắt đầu sững sờ.
Hứa Tiên nhìn thấy hai dung nhan tuyệt mỹ đứng cạnh nhau, không khỏi tưởng tượng ra, các nàng cùng nằm trên giường lớn, dục thể ngang dọc, tư thái uyển chuyển ôm nhau thành một đoàn, trong bụng xuất hiện một cổ lửa nóng
Hai nữ nhân chú ý tới thần sắc của hắn, cũng là người có tâm tư thất khiếu lung linh (tâm tư hiểu ý người khác nghĩ gì), sao không đoán ra được chứ.
Vân Yên nháy nháy mắt nói:
- Phu quân đang muốn làm chuyện không tốt.
Phan Ngọc xấu hổ khẽ gắt một tiếng, nói:
- Mơ tưởng.
Bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân truyền tới, vội vàng buông Vân Yên ra.
Ánh mắt Thường Hi lóe lên, làm như thấy cái gì đó, nhưng vẫn tiến lên phía trước, nói:
- Vừa rồi cám ơn Vân tỷ tỷ.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng dưới ánh trắng, trong đôi mắt đen mang theo nét u buồn, càng lộ ra nét xinh đẹp.
Vân Yên khen:
- Ngộ tính của ngươi rất tốt, chỉ cần dùng nhiều tâm tư chút ít, thì tạo nghệ trên cầm sắt rất cao. Ta còn đang suy nghĩ tới một thời điểm, cùng ngươi cầm sắt hợp tấu.
Thường Hi thi lễ nói:
- Đa tạ Vân tỷ tỷ nâng đỡ.
Trên khuôn mặt của nàng xuất hiện thần sắc đắng chát.
- Nhưng thành tựu cao hơn nữa thì thế nào, không thể thay đổi được sự thật.
Tất cả tài hoa của nàng, chỉ vì gia tăng giá trị của nàng lên mà thôi.
Vân Yên vỗ bả vai của nàng, nhưng cũng biết nàng khó xử, so với mình lúc trước, áp lực còn lớn hơn nhiều. Chỉ có thể nói chút ít lời an ủi ngữ.
Phan Ngọc cũng nói:
- Thường Hi cô nương, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, chuyện gì cũng có khả năng chuyển cơ.
Thường Hi nhìn qua Phan Ngọc nói:
- Phan công tử, ngươi nguyện ý ban thưởng Thường Hi cơ hội chuyển cơ sao?