Hứa Tiên mỉm cười lắc đầu, ý bảo không ngại. Hiểu rõ băng lực lượng của mình, thì không cách nào thay đổi nhân gian chi đạo. Cho nên trong nội tâm khoan khoái hơn nhiều, công danh lợi lộc, mây khói thoáng qua, cũng không có gì đáng lưu luyến. Nhưng đây phải xem ánh mắt của ai mới được, so sánh với hồng trần vạn trượng, tuy hơi mịt mù, nhưng cũng có lý do để kiên trì.
Chung quanh đài cao có rất nhiều thuyền nhỏ, có người đang dùng hoa mẫu đơn đỏ tươi chào bán, đang mời chào khách trên thuyền, mỗi một đóa lại hơn mười lượn. Loại hoa này không phải khách nhân bình thường có thể mua được, đại bộ phận đều bán trên các thuyền lớn quyền quý.
Hứa Tiên chú ý tới, cái tên phú thương vừa nói chuyện với Yêu Yêu đã bỏ hơn ngàn lượng, mua một trăm đóa hoa, đại khái muốn quăng cho Yêu Yêu kia, gã bán hoa sai vật kia hét lên:
- Lưu lão bản mua một trăm đóa hoa.
Phàm là người mua trên trăm lượng, sẽ có người hét lên như thế! Nhưng lại dẫn tới rất nhiều âm thanh cười nhạo từ bốn phía.
- Ta tưởng là thằng nào giáu có, thì ra cũng chỉ là hai lúa hủ lậu nghèo kiết xác mà thôi!
- Ha ha, nghèo kiết hủ lậu thì chưa hẳn. Keo kiệt thì nhất định rồi.
Tên phú thương kia lúc này lớn tiếng cười nhạo những người mua ít, dẫn tới rất nhiều ngươi không vui. Tên phú thương kia mới phát hiện thuyền lớn ở chung quanh, bất luận chiếc nào cũng dùng hơn ngàn lượng để mua, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng bỏ thêm ngàn lượng mua tiếp, khí thế lập tức thu liễm hơn rất nhiều.
Hứa Tiên không khỏi lắc đầu, mua những đóa hoa này không có nửa phần tiền lời, cũng không sinh ra lợi nhuận, không giống như đấu giá, mua được thứ mình yêu thích, mua hoa thì chỉ có tổn thất chứ không lấy được gì. Loại tiêu hao này, cũng chỉ là mặt mũi mà thôi.
Phan Ngọc lại cười nói:
- Hắn bị người ta đào hố chôn rồi!
Nàng một giải thích, Hứa Tiên mới hiểu được, đại bộ phận chung quanh thuyền lớn cũng không phải ai cũng là đại phú đại quý, cũng có rất nhiều phú hộ cùng thuê một chiếc thuyền, đồng dạng mua hoa là mấy người thậm chí hơn mười người hùn lại, cho nên tốn hao bình quân không tính là lớn.
Thời điểm nay, một chiếc thuyền bán hoa nhỏ đã đi tới bên cạnh thuyền lớn của Phan gia, gã sai vật trên thuyền cao giọng hỏi:
- Chư vị công tử cần mua hoa không!
Phan Ngọc nói:
- Chúng ta mua năm trăm đóa.
Gã sai vặt vui vẻ ra mặt, cao giọng hét lên:
- Được rồi, Phan công tử mua hoa năm trăm đóa hoa!
Trên thuyền lớn lập tức đưa một cái giỏ xuống, trong đó có ngân phiếu, gã sai vặt cũng mang hoa bỏ vào bên trong.
Số lượng này cũng không phải là nhiều. Nhưng tuyệt đối không tính là ít, cho nên bị rất nhiều người nhìn chằm chằm vào.
Đại nhân vật trong kinh thành đều biết, vị Phan gia công tử này tuy giao du bốn phương, nhưng không phải là người háo sắc, giống như la vì tu luyện võ công, không cần suy nghĩ nhiều, nhưng tiếng gió lớn như thế cũng chỉ có Mỹ Cơ bên cạnh tam hoàng tử mới làm ra được, Phan Ngọc cũng mặc cho người ta truyền bá.
- Lương công tử mua ngàn đóa hoa.
Tiếng hét lên này làm cho tất cả mọi người cùng nhìn lại.
Hứa Tiên lúc này mới chú ý tới bên kia có người quen, là Lương vương phủ Lương Liên. Thuyền lớn của Lương gia cách đó không xa, nhưng bởi vì Hứa Tiên trên thực tế chưa thấy qua Lương Liên vài lần, cho nên không nhận ra hắn. Chỉ thấy trên thuyền lớn của Lương gia cũng không lạnh lẽo như của bọn họ. Mà là bày một cái bàn tròn lớn, chung quanh ngồi đầy khách mời, nhao nhao đón ý nói hùa với Lương Liên.
Một tên khách giáp của Lương gia, nói:
- Thì ra Phan vương phủ cũng không gì hơn cái này, ta thấy nên lấy quạt che mặt lại.
Một tên khách ất của Lương gia, nói:
- Đều sinh hoạt trong hai vương phủ của kinh thành, tại sao chênh lệch lớn như thế chứ, ngươi từ đồng quê lên à.
Một tên khách nhân bính của Lương gia, nói:
- Vừa nhắm mắt trợn mắt, một vạn lượng bạc chưa tới, hách ~!
Hứa Tiên nhìn Lương Liên đang đong đưa cây quạt, mang theo ánh mắt khinh thường cừu thị nhìn sang. Châm chọc nói một câu:
- Thật đúng là bất hiếu mà, chẳng phải lão ba của hắn đang nằm trên giường bệnh hay sao?
Hắn còn nhớ rõ trong nội dụng cốt truyện, Lương vương phủ sẽ cho người tới nhờ mình xem bệnh, nhưng vẫn xa ngút ngàn dặm không tin tức, cho nên cũng quên luôn chuyện này, hôm nay đột nhiên nhớ tới, lên tiếng châm chọc hiếu tâm của Lương Liên, cảm hoài không thôi.
Phan Ngọc che miệng cười cười, giải thích:
- Ta còn chưa nói cho ngươi nghe, Lương vương phủ gần đây đi tới Giang Nam thỉnh hòa thường, đã chữa tốt cho Lương vương rồi.
Hứa Tiên trầm ngâm nói:
- Hòa thượng?
Đúng là vận số của Lương vương chưa tận, cho nên mạng không đi vào tuyệt lộ.
Lương Phan hai nhà bất hòa, mọi người ở kinh thành đều biết rõ, cho nên rất ít khi có qua lại với nhau, mọi người nhìn về phía thuyền lớn của Phan gia, xem Phan Ngọc ứng đối như thế nào.
Phan Ngọc hỏi Hứa Tiên nói:
- Hán Văn, ngươi cảm thấy thế nào!
Hứa Tiên nhún nhún vai, đang muốn nói "Cũng được a!", bỗng nhiên có người hét lên.
- Hứa Tiên Hứa công tử mua một vạn đóa hoa!
Hứa Tiên chậm rãi quay đầu lại, đã thấy Tham Lang vẻ mặt vui vẻ nói:
- Trừ vào phần của ngươi.
Nơi đây cũng yên tĩnh lại một chút, ở chỗ này có thể xuất ra mười vạn lượng bạc đã ít lại còn ít, nhưng có thể cầm mười vạn lượng bạc ra dội nước lá môn thì còn ít hơn. Hứa Tiên không cần nhìn, cũng biết biểu lộ ngốc trệ của Lương Liên bên kia, trên thực tế, biểu lộ của Hiểu Tiên cũng ngây ngốc một lúc, chợt hóa thành cười khổ, quả nhiên là thế, mười vạn lượng bạc a.
Tên sai vặt ở trên thuyền nói:
- Hứa... Hứa công tử, ngài thật muốn... Một vạn đóa hoa?
Hứa Tiên đương nhiên không nhận rồi, nhưng hắn không thể nói ra khỏi miệng được, chuyện này là một cơn gió lớn thổi tới. Nhưng cũng chỉ là gió lớn mà thôi, gật đầu nói:
- Ân, một vạn.
Tham Lang lười cười nói, đặt ngân phiếu mười vạn vào trong cái giỏ lớn, gã sai vặt tiếp nhận ngân phiếu, sau đó nhanh chóng bảo tên sai vặt khác đưa đi.
Rất nhiều thuyền lớn nhỏ tới từ khắp nơi tụ về, thật vất vả mới gom đủ hơn vạn đóa hoa, bày trên đầu thuyền, trên thuyền lập tức có hương hoa khắp bốn phía.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người nóng rực, Phan Ngọc cười nói:
- Hán Văn, số hoa này của ngươi có thể chọn ai là khôi thủ đấy, bởi vì ngươi áp ai thì người đó thắng chắc.
Một vạn đóa, tuyệt đối là con số thay đổi càn khôn.
Hứa Tiên vẻ mặt không quan tâm hơn thua, thản nhiên nói:
- Chẳng có gì.
Dưới ánh trăng mờ ảo. Một thân ảnh phiêu linh như mộng hiện ra, đang múa ống tay áo của mình dưới trăng, giống như tiên tử trên cung khuyết hạ phàm, làn váy thật dài và tay áo sà xuống đất.
Thân ảnh ôn nhu cúi đầu nhẹ nhàng, nhưng không có người nào thấy được biểu lộ của nàng, nhưng dáng người lung linh của nàng phiêu phiêu dưới trăng. Giống như trong tích tắc, là một ngàn năm đã trôi qua, tiếng đàn không rõ từ nơi dâu vang lên, thân ảnh của nàng cũng rung động theo tiếng đàn, một chút, một tia, giống như một bức tượng, một bức tượng vĩnh hằng có sinh mạng.
Đây mới thực sự là múa dưới ánh trăng.