Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cũng có thể gặp qua là không quên được chính là kết quả tu hành ngày trước, cũng không phải là loại lí giải, mà học bằng cách nhớ. Chỉ là tin tức chứa đừng cũng không phải là vô hạn. Hắn có thể nhẹ nhõm đọc thuộc lòng một quyển sách kinh, nhưng nếu là mười bản thì sẽ cố gắng hết sức, nếu là 50 thì lại càng ít có khả năng.

Hắn bỏ ra suốt một ngày thời gian, lại chỉ có thể đọc thuộc hai mươi quyển, nhưng nếu muốn đọc thêm nữa thì những quyển sách trước đó sẽ quên sạch, hôm nay là giới hạn của hắn rồi.

Pháp Hải từ trong Tử Kim bát nhìn bộ dạng của Hứa Tiên nhăn mày, rồi sau đó lại mỉm cười. Đối với tiểu tử bất tuân chính là phải ra oai phủ đầu, chờ Hứa Tiên thừa nhận thất bại cầu xin mình thì hắn mới có phong phạm của một sư phó.

Đột nhiên thấy Hứa Tiên bên trong Tử Kim bát làm một tư thế tên kỳ quái, như là co chân lại dùng hai cánh tay gác lên sau đầu.

Ngũ tâm triều thiên? Không giống.

Thất chi tọa? Cũng không phải.

Bằng kiến thức ngàn năm của Pháp Hải cũng không hiểu được đó là tư thế ngồi gì, hắn không biết sáng chế loại tư thế ngồi này là do cao tăng nào truyền thừa. Tên là Nhất Hưu Ca, nghe nói có thể tăng thêm mấy trăm diểm trí lực.

Hứa Tiên ngồi xuống, chân lập tức rung lên, đoán chừng tụ tập nhất hưu thông minh, nhưng chẳng thể nghĩ ra được cái gì liền thả lỏng tay chân chán nản ngã xuống đất, đập người vào núi sách bên cạnh. "Xôn xao " một tiếng đem hắn chìm vào.

Một bộ Kim Cương Kinh bìa cứng nện ở ngực, để cho hắn buồn bực kêu lên, sau đó hắn sờ sờ trong ngực. Hắn đột nhiên cảm thấy một vật cứng, lấy ra xem xét, là công đức lệnh bài, từ sau khi dùng một lần, sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn quẳng cái công đức lệnh bài này ra sau đầu.

Hôm nay lấy ra nhìn bên trên đã có mấy vạn công đức, Hứa Tiên mừng rỡ trong lòng, như thế nào đã quên vật này. Đây chính là Aladin thần đèn mà đạo tổ chế ra a.

Hứa Tiên tiện tay từ trong đống sách xuất ra một quyển A Hàm Kinh, một tay cầm sách, một tay cầm ngọc bài thầm nói trong lòng:

- Thái Thượng Lão Quân giúp đỡ chút, để cho ta thuộc lòng quyển sách này.

Ngọc bài không hề phản ứng.

Hứa Tiên thầm nghĩ, chẳng lẽ là tổ sư gia thấy ta muốn vào phật môn nên trong lòng không thích, không chịu giúp ta.

Vì vậy hắn đối với ngọc bài tiến hành thuyết giáo cùng giải thích tới một canh giờ, trọng điểm nói rõ mình là như thế nào: đang ở phật doanh mà trong lòng có đạo, cùng với chuyện mình thống hận hòa thượng, nhưng ngọc bài vẫn không có nửa điểm phản ứng.

Hứa Tiên trong lòng buồn bực, bởi vì Ngư Huyền Cơ cũng không muốn cho hắn không có việc gì sử dụng đức, vì thế cũng chỉ đại khái giới thiệu mà không nói kĩ càng cho nên giờ phút này Hứa Tiên mới lâm vào rạng thái túng quẫn.

Hứa Tiên không khỏi cảm thán: ai, người ta được bảo chẳng cần cái gì ứướng dẫn sử dụng mà vẫn xài ầm ầm. Đến chính mình, lại như thế nào phí đầu óc đều nghĩ mãi mà không rõ, bảo vật râu bò mà đạo tổ tự tay chế tạo không biế dùng. Tựa như khi còn bé vừa mới bắt đầu tiếp xúc Computer, ngoại trừ khởi động máy cái gì cũng không biết.

Đúng rồi, Computer, chương trình.

Trong lòng Hứa Tiên lóe lên linh quang, cảm giác mình giống như nắm chắc đến cái gì, hắn đứng lên đi đi lại lại hai vòng. Đúng, chính là chương trình. Thật giống như chính mình không có một thân lực lượng nhưng không có sử dụng, công đức ngọc bài này cũng vậy đồng dạng là một loại lực lượng, chỉ là không tìm được địa phương sử dụng mà thôi.

Trong thiện phòng, phương trượng tiến đến trước Tử Kim bát nhìn vài lần, đối với Pháp Hải khen:

- Thiền sư thật có thủ đoạn, nếu có thể khiến người nay xuất gia tại Linh Ẩn tự thì không biết sẽ oanh động cả Giang Nam như thế nào, đến lúc đó khách hành hương...

Pháp Hải không vui nói:

- Nguyên Không trưởng lão, chúng ta đều người xuất gia, danh lợi sao lại đặt nặng trong lòng như thế? Phật chẳng lẽ không có trọng yếu bằng khách hành hương sao?

Phương trượng lại nở nụ cười, bên trong nụ cười đó chứa vài phần mùi vị con buôn, lại có thêm mấy phần cẩn thận, hai tay hợp thành chữ thập hỏi:

- Đại sư, Phật dùng để làm gì?

Phương trượng đột nhiên tập kích một câu khiến cho Pháp Hải sững sờ.

Nhưng hắn trả lời ngay:

- Chứng nhận Bồ Đề, độ muôn dân trăm họ.

Phương trượng cười nói:

- Đại sư. Phật đều chính Bồ Đề, Phật của lão nạp chính là muốn độ muôn dân trăm họ.

Pháp Hải cau mày nói:

- Khẩu khí thật lớn!

Phương trượng lại nói:

- Lão nạp tiếp nhận chức phương trượng của Linh Ẩn tự này, lúc đó mới có chừng hai chục người, tiền triều nạn binh hoả, tan hoang không còn hình dáng. Mấy chục năm qua kiến lâu tạo các mới có được khí tượng như ngày hôm nay.

Pháp Hải kỳ quái hòa thượng này như thế nào đột nhiên có khí chất khác hẳn.

Phương trượng tiếp tục nói:

- Mặc dù không có một thân pháp lực vô biên như đại sư đây, nhưng lão nạp thường muốn nên phải như thế nào độ người, thẳng đến tiếp nhận phương trượng Linh Ẩn tự ta mới hiểu được, độ tận muôn dân trăm họ cũng không phải là lực lượng một người có thể hoàn thành, vì thế ngã phật mới chịu hóa thân ức vạn. Ức vạn chỉ đúng là ta và ngươi, cũng là phần đông tăng chúng bình thường, có tăng chúng muốn có Tự Miếu, mà Tự Miếu Phật đường dụ hoa, Phật tượng càng lớn thì người càng nhiều. Chỉ có như vậy mới có thể truyền bá ngã phật.

Cũng không phải là ngã phật yêu Kim Thân, là thế nhân yêu Kim Thân, không phải hòa thượng yêu tiền tài, là thế nhân yêu tiền tài.

Pháp Hải hợp thành chữ thập nói:

- Phật quang minh chính đại, có thể nào chịu thiệt bởi người ngu?

Phương trượng cười nói:

- Đại sư độ Hứa Tiên là người có tuệ căn, có lẽ có một ngày còn có thể thành Phật. Nhưng chúng sinh, lại có mấy người có tuệ căn như Hứa Tiên đây? Không có tuệ căn chẳng lẽ thì mặc kệ người ta sao? Đời ta chỉ có đến gập cả lưng dẫn đạo cho dù không thể khiến cho người giác ngộ, cũng có thể khiến cho người hướng thiện.

Pháp Hải trầm ngâm một phen, khom mình hành lễ nói:

- Ý chí của Nguyên Không đại sư khiến ngu tăng theo không kịp a.

Hắn đi chính là lộ tuyến thanh tu Sơn trung vô tuế nguyệt, độ người cũng nhưng độ tức thì độ, không thể độ tức thì không độ. Thấy Nguyên Không trưởng lão là một hòa thượng tầm thường khiến Pháp Hải cũng có chút tự cao, lại thấy hắn tham tài thì tỏng lòng lại càng xem thường. Ngày nay mới biết chính mình vì "Tiểu thừa " lại xem thường đối với "Đại Thừa ". Rốt cục minh bạch vì sao Nguyên Không thấy thủ đoạn chính mình mà không cả kinh, nguyên lai hành động của đối phương cũng cũng đủ để tự ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK