Trịnh Đề Đốc cũng biết Hứa Tiên không thể so với tài tử tầm thường, có thể đơn giản thu thập, liền tạm đè ép một hơi thở xuống:
- Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Nhẫn nại quyết tâm có thể tìm ra khuyết điểm của Hứa Tiên, đến lúc đó để hắn khóc không kịp.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại đắc ý, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tiên, ngồi ở trên thượng vị Kim Vạn Thành sắp xếp cho hắn, con mắt lại rơi vào trên người tiểu Thanh, quần áo theo gió tự bay, càng phát ra dáng người mạn diệu câu nhân kia, nếu là có thể...
Nhưng còn không chờ tiểu nhân tìm được cơ hội trả thù, liền nghe tiểu Thanh nũng nịu một tiếng:
- Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa sẽ đem tròng mắt của ngươi móc xuống!
Đơn giản đem bầu không khí vừa mới hòa hoãn trên lầu này kéo trở lại băng điểm, ai nấy nhìn chằm chằm vào Trịnh Đề Đốc.
Trịnh Đề Đốc chưa từng ở trước cống chúng bị một nữ tử khinh mạn qua như vậy, giận dữ cười nói:
- Hảo tiện nhân, dám vô lễ đối với bản quan!
Trong lòng cũng cười nhạt, định tìm cơ hội, cơ hội này lại đưa tới cửa.
Mà tâm niệm của hắn vừa mới động. Hai ngón tay ngọc nhỏ và dài đã cách con mắt của hắn chỉ có chút xíu, kình phong gai mắt khiến hai hàng nước mắt chảy xuống. Chủ nhân của hai chỉ tiêm này chính là tiểu Thanh mới vừa rồi vẫn còn đứng ở bên cửa sổ, tạo nên cuồng phong phất động thanh y của nàng, sau đó tản ra trên lầu cổ.
Các hộ vệ lúc này mới phản ứng lại, đều tiến lên, thầm nuốt một ngụm nước bọt, ai cũng chưa từng thấy rõ động tác của nàng là thế nào.
Tiểu Thanh không phải là thiện nam tín nữ gì cả, nói đi nói lại càng không phải loại mềm yếu uy hiếp này. Về phần Đề Đốc, đó là cái gì, có thể ăn được không?
Trịnh Đề Đốc mím môi lại một cái, nói không ra lời, thân thể cứng ngắc, không thể động đậy được, nguyên bản đôi mắt rung động tâm hồn kia lúc này đầy rẫy sát ý nghiêm nghị, làm hắn cảm giác chỉ cần động thủ sẽ bị không chút khách khí đánh chết tại chỗ.
Trên lầu tất cả mọi người sửng sốt, Kim Vạn Thành dẫn đầu phản ứng lại, quá sợ hãi nói:
- Thanh... Thanh cô nương!
Ám sát nhất phẩm đại quan của triều đình là tội danh gì, cho dù là Hứa Tiên lại có quan hệ cũng không đảm đương nổi a!
Tiểu Thanh quay đầu lại tùy tiện hỏi một tiếng:
- Có thể giết không?
Ánh mắt của mọi người cũng theo đó nhìn về phía Hứa Tiên.
Mà lúc này Hứa Tiên đang phản tỉnh một phen lĩnh ngộ vừa rồi, nghe vậy khoát khoát tay, cười nói:
- Thanh cô nương đại nhân có đại lượng, tam tha cho cẩu quan này đi sao!
Tiểu Thanh hé miệng cười, phong tư thanh lệ yêu dã, mặc dù tại lúc này cũng để rất nhiều người thất thần sửng sốt.
Nàng lại làm mặt lạnh nói với Trịnh Đề Đốc:
- Còn dám nhìn loạn, liền móc con mắt của ngươi, lại nói bậy sẽ cắt lưỡi của ngươi!
Nói xong thu tay lại, liên bộ khẽ lay động, lại nhớ tới Hứa Tiên bên cạnh thân, đẩy đẩy vai hắn:
- Uy, đang suy nghĩ cái gì đấy?
Trịnh Đề Đốc không biết là bị dọa sợ hay là tức giận, run run môi, chỉ vào tiểu Thanh nói:
- Ngươi dám ám sát bản quan, người a, đem nàng bắt lại cho ta, trước bảo hộ bản quan!
Hơn mười hộ vệ lập tức phi thường tự giác tiến lên đem Đề Đốc đại nhân vây quanh ở trung tâm, lại không một ai tiến lên đi bắt tiểu Thanh. Bọn họ cũng không phải kẻ ngu si, mới vừa rồi tốc độ quỷ dị như vậy, chỉ bằng mấy người bọn họ, sợ là còn chưa đủ để nhân gia nhắt kẽ răng đây!
Mà Hứa Tiên vẫn cứ thần tình tự nhiên, nhẹ nắm tay ngọc của tiểu Thanh đặt ở trên vai:
- Không có gì!
Trịnh Đề Đốc đứng dậy, dưới một đám thị vệ bảo hộ chậm rãi lui về phía sau, thối lui đến một cự ly tự cho là an toàn, mới chỉ vào Hứa Tiên nói:
- Hứa Tiên, ngươi dám chỉ thị thích khách đến ám sát mệnh quan triều đình, bản quan cần phải tấu thỉnh bệ hạ, đoạt công danh của ngươi, đem ngươi nhốt vào tử lao, dựa vào ai cũng không bảo vệ được ngươi!
Lẽ nào địch nổi thiên quân vạn mã sao? Tự nhiên sẽ thành sủng vật trên giường của hắn, hảo hảo khi nhục một phen, tiết phát phẫn hận lúc này.
Nhưng hắn lại kiêng kỵ thân thủ của tiểu Thanh, liền muốn chậm rãi đi xuống lầu, chuẩn bị triệu tập quân mã.
Mà lúc này, Hứa Tiên suy nghĩ rốt cục có kết quả:
- Không được, cứ tiếp tục như vậy, sẽ thoát ly khỏi nhân dân quần chúng, chẳng phải là vì bản tâm ban đầu, phải làm chút gì đó!
Một lòng một dạ muốn tìm về cảm giác của thường nhân, Hứa Tiên rốt cục đem ánh mắt đặt ở trên người Thủy Sư Đề Đốc. Nếu như là phàm nhân, bị người chọc tới như thế, hắn sẽ tức giận đi!
Tiểu tử, dám chọc tới ta, không muốn sống nữa phải không?
Khụ khu, đây không phải cảm giác của phàm nhân, mà là cảm giác của lưu manh đầu đường xó chợ.
Mắt thấy Thủy Sư Đề Đốc đã muốn thối lui đến cửa thang lầu, Hứa Tiên đứng dậy, cười nói:
- Nói với bệ ta, ta ngược lại cũng có một vật hiếm lạ cho mọi người nhìn một cái!
Từ trong lòng lấy ra một tấm kim bài, giơ lên cao.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi bốn chữ "Trẫm trẫm thân lâm" vẫn cứ lấp lánh kim quang!
Mọi người sửng sốt đều đoán ra lai lịch của kim bài kia, nếu không còn nói lĩnh đạo phản ứng nhanh, Trịnh Đề Đốc vừa nhìn đến tấm kim bài này, dẫn đầu quỳ xuống hô lên:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Động tác thật là nhanh nhẹn, đó là ngàn vạn lần không cam nguyện, cũng không dám có chút bất kính. Các thân sĩ khác cũng vội vã "hoa lạp lapk" theo đó quỳ xuống.
Hứa Tiên hít một hơi, tựa như tìm được một chút cảm giác!
Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía kim bài trong tay Hứa Tiên, không nghĩ tới một kiện bài tử nho nhỏ, toàn bộ không nửa điểm pháp lực, lại có thần hiệu như vậy!
Hiểu thế chưa sâu, nàng đương nhiên không hiểu nhân gian hoàng quyền uy nghiêm. Bốn chữ "Như trẫm thân lâm" không phải chỉ để nói mà thôi, nếu như Thủy Sư Đề Đốc này dám không quỳ bái, vậy sẽ tương đương với bất kính với hoàng thượng, tội danh tội danh bất cứ ám sát nào càng lớn hơn.
Hứa Tiên thấy nàng dáng dấp kinh ngạc thập phần khả ái, nhịn không được khẽ lướt qua cánh một của nàng, trêu chọc nàng một trận hờn dỗi, lập tức bị cắn ngược lại một cái, đem một cổ nước bọt hương thơm vào trong miệng của Hứa Tiên, hoàn toàn không để ý có bao nhiêu người đang nhìn.
Xung quanh mọi người nghe được một chút âm hưởng, nhưng đều cúi đầu quỳ không nhìn thấy, chỉ có Trịnh Đề Đốc kia liều mạng nghiêng mắt nhìn, thấy được một màn này, càng điên cuồng ghen ghét.
Hứa Tiên bước đi tới Trịnh Đề Đốc, các hộ vệ đều đang quỳ đương nhiên không tạo ra được tác dụng bảo hộ.
Trịnh Đề Đốc thanh thanh sở sở thấy một đôi giày không nhiễm chút bụi nhỏ hướng tới chính mình đi đến, trong lòng đại hận, thề quyết rửa sạch mối nhục này.
Hứa Tiên đem kim bài thu hồi trong tay áo, cao giọng nói:
- Mọi người đứng lên đi!
Các thân sĩ đều đừng dậy, Trịnh Đề Đốc cũng theo đó đứng lên, ngẩng đầu đang muốn tàn bạo trừng mắt với Hứa Tiên, lại thấy được bốn chữ "Như trẫm thân lâm" kia, hai gối khom lại quỳ xuống, hô vang lên:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Cặp giày kia liền đặt lên đỉnh đầu hắn.