Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như hắn đoán đúng vậy, chỉ sợ không gian này có hình tháp, muốn leo lên bên trên một tầng còn phải có nhiều công đức hơn nữa, chuyện này cũng chỉ có chờ Ngư Nhi cố gắng thêm nữa.

Hứa Tiên mở hai mắt ra, cầm tiểu kỳ và bình ngọc trong tay.

Tiểu Thanh nói:

- Đây là cái gì?

Hứa Tiên lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết, đây là đồ vật ta tìm được trong đó.

Lại nhìn Ngư Nhi nói:

- Ngư Nhi, ta còn muốn mời ngươi giúp một chuyện.

Ngư Nhi không chút nghĩ ngợi nói:

- Được!

- Nha đầu kia, đơn giản chỉ cần tốt.

Hứa Tiên triệu hồi thủy hồn đặt vào lòng bàn ty của Ngư Nhi.

- Ngươi cầm ngọc bài này cầu nguyện, muốn thứ đồ vật này nhiều hơn gấp một trăm lần.

Chỉ cần nguyện vọng chính xác, công đức sẽ hóa thành thủy hồn, thì có thể khống chế thân thể của Ngao Hồn hoàn mỹ rồi.

Ngư Nhi cũng không hỏi nhiều, tuân theo yêu cầu của hắn, cầm công đức bài cầu nguyện. Thủy hồn trong tay của Ngư Nhi tăng lên nhanh chóng, trong nháy mắt đã đạt tới yêu cầu của Hứa Tiên.

Hứa Tiên thu hồi thủy hồn, xem con số trên công đức bài, cũng tiêu hao gần trăm vạn công đức, tuy nhiên đối với nàng mà nói, chỉ là con số lẻ thôi, nhưng lại là công đức vô số con người trên đời này không đạt tới được, chỉ có thể chân thành nói lời cảm tạ với nàng, xem ra ngày nào đó, nên dùng phương thức khác bù đắp cho nàng.

Hứa Tiên vội vàng đi cứu Ngao Ly, nói:

- Chúng ta đi ra ngoài một chuyến.

Ngư Nhi vội hỏi nói:

- Còn trở lại không?

Hứa Tiên cười nói:

- Đương nhiên, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ lưu lại trên biển một thời gian ngắn, quấy rầy ngươi nhiều đấy.

Mặc kệ Tiết Bích vẫn còn cứng ngắc, lôi kéo Tiểu Thanh bay lên đám mây.

Đem toàn bộ thủy hồn cho vào thân thể của Ngao Hạo, một tầng ánh sáng màu lam vây quanh. Sau một lát, Ngao Hạo một lần nữa đứng thẳng lên, giơ tay nhấc chân, mỉm cười tức giận, giống như không có gì khác biệt.

Hứa Tiên lúc này mới thở ra một hơi, nhìnTiểu Thanh cười nói:

- Ta tìm được thứ khá tốt.

Tiểu Thanh nổi giận nói:

- Dù sao ta cũng vô dụng nhất.

Nàng trong thế giới phàm nhân là yêu linh cường đại, nhưng so với thần minh và nhị thập tinh túc cường đại chẳng là cái gì cả.

Hứa Tiên cười cười, lại lấy viên nội đan kia ra, dùng Sưu Hồn Thuật sưu tìm trí nhớ còn sót lại bên trong. Độ tinh khiết của nội đan này cực cao, nếu muốn thu nạp ít nhất cũng phải tĩnh tọa thêm mấy ngày mới được, hiện tại cũng không vội trong nhất thời.

Trí nhớ còn sót lại bên trong nội đan bị kéo ra, ít nhất là biết rõ vị trí Thủy Tinh Cung, cùng với hành vi và thói quen của thằng này.

Đợi khi tiêu hóa hoàn toàn những trí nhớ kia, giả Ngao Hạo một lần nữa tiến vào trong biển.

Hiện tại, thái tử phải về cung.

Mà Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh trên thải vân, đi theo Ngao Hạo hành động. Một mặt liên hệ với Ngao Ly, nói:

- Ngao Ly, bây giờ chúng ta đi cứu ngươi đây.

Ngao Ly đè nén kinh hỉ thanh âm, nói:

- Ta ở chỗ này chờ các ngươi.

Tiểu Thanh vuốt vuốt ngọc bài và tiểu kỳ của Hứa Tiên mang ra.

- Pháp bảo này tên là gì, nên dùng như thế nào?

Hứa Tiên nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm.

Nhìn qua tiểu kỳ, chỉ thấy phía trên có thuê một con Thanh Long, ẩn ẩn lộ ra thủy linh chi lực chấn động. Sau đó thử rót thủy linh chi lực vào bên trong, đột nhiên tiểu kỳ đón gió lớn lên, biến lớn cỡ áo choàng, cột cờ cũng thô dài ra. Sau đó rót linh lực vào bên trong, lại biến lớn hơn trước.

Hứa Tiên tiện tay vung cây cờ này một cái, tiếng gió thật lớn vang lên, mặt biển vốn bình tĩnh, bỗng nhiên dâng lên một cổ sóng lớn vài chục trượng.

Trong mắt Tiểu Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói:

- Thật là lợi hại!

Nhưng đây không phải là uy lực lớn nhất, Hứa Tiên dứt khoát đứng dậy, vận chuyển Thủy tinh tới cực hạn, hai tay cầm tiểu kỳ của hắn biến thành đại kỳ, Thanh Long trên cờ đón gió lớn lên, giương nanh múa vuốt, dường như biến thành vật sống, con ngươi lóe ra ánh sáng màu xanh.

Đám mây trên mặt biển trong nháy mắt đông cứng lại, giống như thần tử đang chờ đợi quân vương ra lệnh, chuẩn bị nhảy múa trong lá cờ.

Hứa Tiên thở phào, chậm rãi thu hồi linh lực, lá cờ lập tức thu nhỏ lại, nhìn Tiểu Thanh nói:

- Cái lá cờ này tên là Thanh Long Nháo Hải Kỳ a.

Mạnh mẻ thu pháp bảo này lại như lúc ban đầu, không sử dụng thì chẳng tốt chút nào.

Hứa Tiên giao Thanh Long Nháo Hải Kỳ cho Tiểu Thanh, bàn giao với nàng:

- Hiện tại ta phải thao túng Ngao Hạo diễn kịch, không thể phân thần được, ngươi ở đây hộ pháp cho ta đi.

Sau đó cười nói:

- Đợi chúng ta cứu Ngao Ly trở về, ngươi dùng lá cờ này đối phó Tiết Bích nếu nàng ta gây khó dễ chúng ta. Cho nàng ta biết rõ Thanh nhi nhà ta lợi hại như thế nào.

Tiểu Thanh thấy hắn không chút do dự đem pháo bảo mạnh mẽ và nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao lại ch mình, trong lòng có chút vui mừng, sau đó nhỏ giọng phản bác:

- Ai là... Nhà của ngươi...

Hứa Tiên vuốt ve cái cằm của nàng, sau đó hôn lên bờ môi của nàng thật sâu.

- Là ngươi!

Sau đó ngồi xuống định thần, toàn tâm toàn ý thao túng Ngao Hạo.

Vẫn lưu lại Tiểu Thanh tim đập mạnh, nhìn qua gương mặt của hắn dưới trăng, bối rối trong nội tâm tuôn ra một tia an bình, lầm bầm nói:

- Chính là như vậy, có cái gì không dậy nổi chứ.

Không thể phát giác Hứa Tiên nàng đang vui vẻ.

Sâu trong nước, Hứa Tiên nhanh chóng bơi tới Long Cung, lính tôm tướng cua ngoài cửa không một dám ngăn cản, lớn tiếng thông báo.

- Thái tử hồi cung!

Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm lập tức đi ra ngoài, Hứa Tiên âm thầm đổ mồ hôi lạnh, mặc dù hắn đạt được rất nhiều mảnh vỡ trí nhớ, nhưng dù sao không phải là Ngao Hạo thật sự, nếu không cẩn thận, cực dễ dàng bị người thân cận nhìn ra mánh khóe.

Ngao Nghiễm vừa thấy sắc mặt Ngao Hạo tái nhợt, linh khí yếu ớt, kinh hãi nói:

- Vì sao ngươi bị như vậy?

Hứa Tiên chắp tay nói:

- Đa tạ phụ vương quan tâm, ta đấu một hồi với tên Hứa Tiên kia, không ngờ hắn cũng vượt qua thiên kiếp rồi, có chút môn đạo. Nhất thời vô ý, chịu chút ít tổn thương. Đuổi theo một đường, vẫn để cho hắn chạy mất.

Ngao Nghiễm giận dữ nói:

- Có chuyện gì! Tốt cho Hứa Tiên, đợi đến lúc ngày sau nhất thống thiên hạ. Nhất định không tha hắn, còn có Bạch Tố Trinh kia cũng như vậy.

Có chút sầu lo, nói:

- Ta vốn định đem hôn kỳ ấn định mấy ngày nữa, chỉ sợ chuyện này phải...

Hứa Tiên lại chắp tay nói:

- Thỉnh phụ vương làm trễ hơn một chút, chờ ta bế quan một chút thời gian, dưỡng thương một thời gian mới được.

Trong nội tâm mắng: lão đầu này thật gấp, ngoài miệng lại nói:

- Ngao Ly như thế nào rồi?

- Ngao Huyễn mang nàng về rồi, hôm nay bị nhốt trong Liệt Hỏa Hạp.

- Thật vất vả mới bắt được nàng, cũng phải cẩn thận không may bị người ta cứu đi, phải canh phòng cẩn thận mới được.

- Cứu? Có Diễm Lãng Ly Hợp Trận, có người nào cứu được nàng chứ, hoàng nhi, ngươi hồ đồ rồi!

Trong nội tâm Hứa Tiên rùng mình, vội nói:

- Là ta hồ đồ.

Hắn tìm trong trí nhớ, cũng không có cái "Diễm Lãng Ly Hợp Trận" tồn tại, Ngao Nghiễm tự tin như vậy, chỉ sợ không dễ phá được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK