Khuê tinh ít nhất cũng có tu vi Địa Tiên, cho dù bởi vị chuyển thế đầu thai trí nhớ cùng pháp lực bị hao mòn, nhưng hồn phác vẫn còn tu vi Địa Tiên. Bởi vì đây là lần đầu tiên chuyển thế, nên Chung Quỳ cũng không có chút hao tổn nào. Nếu hắn tu hành thì sẽ không gặp phải trở ngại nào.
Hôm nay, bởi vì oán giận mà trở thành Lệ Quỷ, Chung Quỳ đã dem toàn bộ sát khí trong “ Bạch Hổ đệ nhất tinh” phóng ra ngoài. Sát khí thực sự đáng sợ. Cho dù Kim Long chi khí cũng không thể áp chế, hơn nữa lại bị cỗ sát khí này áp chế ngược lại, khiến nó trở nên ảm đạm.
Hứa Tiên thở dài, thử thăm dò:
- Chung huynh.
Chung Quỳ dường như vẫn chưa tỉnh. Hắn vẫn đi lòng vòng quanh cột trụ, thở dài không ngừng.
Hứa Tiên không thể không dùng Đại Lôi Âm thuật lớn tiếng kêu. Thanh âm này phàm nhân không thể nghe thấy được. Thanh âm hóa thành một đạo song âm xuyên qua tầng hắc khí.
Chung Quỳ sững sờ một chút, dừng bước lại tìm kiếm xung quanh, nhưng dường như hắn hoàn toàn không thấy Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhíu mày, hôm nay nếu không thể độ hóa được Chung Quỳ thì căn bản không có cách nào đưa hắn ra khỏi hoàng cung.
Hứa Tiên duỗi tay ra, công đức ngọc phù màu bích lục hiện ra trên tay hắn.
Một thanh âm già nua bỗng truyền vào tai Hứa Tiên:
- Ngươi thực sự không tiếc mấy trăm vạn công đức này sao?
Hứa Tiên âm thầm cả kinh, Linh Giác của hắn triển khai hoàn toàn, nhưng vẫn không cảm giác được có người tới gần. Hắn cũng không biết được thanh âm kia tới từ đâu. Nhưng thanh âm này vô cùng quen thuộc, hơn nữa dường như chủ nhân của thanh âm này cực kỳ hiểu rõ công đức ngọc bài trong tay Hứa Tiên.
Trong đầu Hứa Tiên hiện ra vô số hình ảnh. Thân ảnh cao lớn vừa khiêng cây lê vừa cười dài mà đi. Dường như muốn nói với tinh không, hắn là một người ngạo nghễ không bao giờ biết hối hận
Trong phố xá sầm uất, gieo một hạt lê, trồng xuống Nhân Quả. Phía trên chiếc cầu nhỏ, linh tê nhất chỉ mở ra thế giới. Mọi việc bắt đầu từ đó. Tất cả đều thay đổi vì người đó. Trí nhớ mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng.
- Sư phụ
Hứa Tiên xoay người nhìn lại, thấy một đạo nhân thân hình cao lớn, hạc phát đồng nhan (tóc trắng, da dẻ hồng hào) đứng ở cách đó không xa, không còn 1 chút sắc mặt chán nản, quần áo rách nát ngày nào, thay vào đó hôm nay lại là đầu đội bác quan, người mặc hạc huy, nghiễm nhiên ra dáng một thế ngoại cao nhân. Giờ phút này đạo nhânhơi chút mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu dài nhìn Hứa Tiên, thần sắc mang theo đôi chút kinh ngạc, đôi chút thoả mãn.
Bằng tu vi của hắn sao có thể không nhìn ra, khí lực của Hứa Tiên hôm nay đã cường hãn không thua kém gì Long Tộc, bên trong thần hồnlại là một mảng ánh sáng, đã là cảnh giới Dương Thần Đại Thành, đạt tới nhân tiên đỉnh phong. Chỉ còn cách một chút nữa thôi là Hứa Tiên có thể trở thành Địa Tiên vị. Mà để có được biến hóa như vậy, Hứa Tiên chỉ cần không đến 10 năm ánh sáng, hài tử ngày xưa hắn nhìn tư chất không được …ưu tú cho lắm, bây giờ liền giống như vầng mặt trời đỏ mọc lên phía trời Đông, tỏa ra vạn trượng ánh sáng.
Hứa Tiên vội vàng quỳ trên mặt đất, cung kính thi lễ
- Sư phó.
Một lễ này mang theo Hứa Tiên toàn bộ thành ý, chân thành cảm tạ đạo nhân ngày xưa bất kể được mất. Hao phí công lực bản thân dùng Linh Tê Nhất Chỉ đem Hứa Tiên từ một thanh niên không có chí hướng dẫn vào con đường tu hành, nhờ đó mà hắn mới có thể có đủ loại gặp gỡ kỳ ngộ, dẫn đến thành công như hôm nay. Mà mảnh công đức ngọc bài kia, không biết đã cứu tánh mạng mình bao nhiêu lần, loại này ân tình xác thực được xưng tụng là ân trọng như núi rồi, chỉ 1 cái khấu đầu này, chỉ sợ không đủ để báo một phần vạn đại ân của đạo nhân đối với hắn. Đại ân của đạo nhân đối với hắn đúng là không thể nào dùng lời cảm tạ hết được, hơn nữa Hứa Tiên cũng không phải là kẻ giỏi ăn nói, nên hắn chỉ có thể dùng cái khấu đầu này để biểu đạt tâm ý của mình.
- Không cần giữ lễ tiết, mau dậy đi!
Thái Âm chân nhân sải bước đi tới, đỡ Hứa Tiên dậy, ánh mắt nhìn vào trên ngườiChung Quỳ, nói khẽ:
- Đây cũng là mệnh số.
Thanh âm này hết sức phức tạp khó tả, nửa giống cười, nửa giống cảm thán.
Hứa Tiên cũng không đa lễ, lặng lẽ đứng dậy, tu vi của hắn ngày hôm nay đã không còn như lúc nhỏ lần đầu tiên gặp đạo nhân nữa, nhưng nhìn qua bóng lưng Thái Âm chân nhânngược lại càng thêm cảm thấy cao thâm khó dò, đạo hạnhcủa Thái Âm chân nhân còn muốn thâm hậu vượt xa so với những gìHứa Tiên tưởng tượng. Trong nội tâm Hứa Tiên tuy có rất nhiều nghi hoặc, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu, chỉ nói:
- Sư phó vì sao không cho ta cứu hắn.
Thái Âm chân nhân cười nói:
- Khuê tinh chuyển thế không giống với oan hồn ác quỷbình thường, ngươi dùng công đức cứu hắn, chẳng những vô dụng ngược lại còn là lửa cháy đổ thêm dầu.
Hứa Tiên hỏi vội:
- Không biết sư phó có phương pháp gì?
Thái Âm chân nhân nói:
- Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Trong lòng hắn có chỗ cố chấp, do đó không thể siêu thoát.
Hứa Tiên nói:
- Điều này đệ tử này cũng minh bạch, nhưng là muốn hóa giải chấp niệm trong nội tâm Chung Quỳ chỉ sợ là không hề dễ dàng.
Bình thường oán quỷ hơn phân nửa là bị người làm hại, chết không nhắm mắt, kia chỉ cần giết kia cừu nhân có thể cởi bỏ trong nội tâm chấp niệm. Hoặc là lưu luyến người hoặc vật nào đó trên nhân thế, bị chấp niêm trong lòng trói lại, do đó sẽ có biện pháp dễ dàng hóa giải.
Nhưng Chung Quỳ bởi vì tướng mạo kỳ dị mà bị Gia Ngự Hoàng Đế hủy bỏ tư cáchtrạng nguyên, trong lúc bi phẫn lao đầu vào cột trụ mà chết. Tâm hận củaChung Quỳ khó có thể bình tĩnh lại được. Điều này cũng xem như là nhân chi thường tình. Hoàng Đế tuy có chỗ không đúng, nhưng là không có quá lớn lỗi lầm. Đừng nói là không thể giết Hoàng Đế, cho dù là giết, chỉ sợ cũng không giải hết được oán niệm trong nội tâm Chung Quỳ.
Chung Quỳ trước lúc chết gào thét:
- Thiên đạo bất công.
Chính là đang oán trách ông trời không cho hắn một tướng mạo bình thường, chứ không phải là oán trách Hoàng Đế hủy bỏ tư cách Trạng nguyên của hắn. Nhưng nếu đúng như thế, thì việc này lại càng trở nên không có biện pháp giải quyết, chẳng lẽ lại có thể để cho Chung Quỳ sống lại một lần nữa, đầu thai trở thành 1 anh chàng đẹp trai sao?
Thái Âm chân nhân hơi mỉm cười mà nói:
- Muốn giải quyết việc này, phải nhờ đến sư đệ của ngươi giúp đỡ rồi!
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Sư đệ sao? Hắnở nơi nào?"
Thái Âm chân nhân đem bàn tay đặt lên vai Hứa Tiên nói:
- Cứ đi theo ta.
Rồi tùy ý bước ra một bước. Hứa Tiên ngày nay nhãn lực đã không tầm thường, chỉ cảm thấy một bước này thập phần ảo diệu bao hàm thiên đạo, hết sức thần kỳ. Mà sau khiThái Âm chân nhân bước ra một bước này, trước mắt cảnh tượng chợt biến ảo, vượt qua thời không cự ly, đi vào phía trước một tòa cung điện.