- Đúng vậy a, ngươi là đại ân nhân của huynh muội bọn họ, nhân phẩm tướng mạo cũng đều là nhất lưu, đợi tới lúc Thần Chung Quỳ trở về, ngươi nên biểu lộ ý này với hắn, hắn sẽ không cự tuyệt đâu.
Đời nay chú ý "Lệnh của phụ mẫu, áo không qua khỏi đầu", chỉ cần Thần Chung Quỳ là huynh trưởng lên tiếng, liền có thể định chung thân của Chung Lê.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Đây chẳng phải là hiệp ân báo đáp?
Vân Yên ôm lưng của Hứa Tiên, nói:
- Nếu như phu quân không có ý này, thiếp thân có thể nói giúp ngươi, Chung Lê muội muội cũng gật đầu đồng ý đấy.
Hứa Tiên nói:
- Tốt, đừng nói mê sảng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn mình có thêm muội muội sao?
Nàng có đôi khi khéo hiểu lòng người, có đôi khi lại hoàn toàn không hiểu được ý của mình.
- Phu quân thực không muốn?
- Một chút cũng không muốn!
Vân Yên thở ra một hơi, nói:
- Ai, ta đây cũng yên tâm!
Hứa Tiên một hồi im lặng, "Ngươi đây là thăm dò vi phu sao?" Chính mình "Tiểu thiếp" nhu thuận tới cực điểm, rồi lại thường thường lại để cho hắn nhịn không được muốn đem nàng theo như trên giường, hung hăng đánh nàng bờ mông.
Vân Yên ủy ủy khuất khuất nói:
- Đương nhiên không phải. Nếu phu quân có ý Yên nhi tự nhiên sẽ hòa giải giúp phu quân, nếu như bị ngươi trách cứ, vậy cũng không có biện pháp. Nếu phu quân thấy mình là chính nhân quân tử, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Yên nhi đương nhiên rất cao hứng.
Hứa Tiên xoa bóp gò má của nàng, nói:
- Thật sự là cái gì ngươi cũng nói được! Nếu ta thật sự động tâm tư, chẳng phải biến thành tiểu nhân hèn hạ sao.
Vân Yên dí dỏm le lưỡi, ôm Hứa Tiên nói:
- Ta cũng không nói như vậy, phu quân chính là tiểu nhân hèn hạ, ta cũng ưa thích.
Nhìn thấy gương mặt ngây thơ đáng yêu của nàng, tâm của Hứa Tiên cũng ngọt như mật, ôm nàng vào lòng, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện ở nơi đây!
Rồi sau đó buông Vân Yên ra, quay đầu nói:
- Chung cô nương, ngươi trở về!
- Ah... Trở về!
Chung Lê vác giỏ trúc, đứng ở cửa ra vào, xấu hổ không biết nên làm cái gì cho phải, một màn vừa rồi làm cho nàng rất rung động. Dù sao thời đại này không có cởi mở như thời hiện đại, nàng sống nhiều năm trong u cốc, chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ.
Vân Yên liền bước lên phía trước tiếp nhận giỏ trúc. Bên trong Chung Lê đã hài một ít măng và nấm, sau đó lặng lẽ quay đầu đi tức giận nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên không sao cả nhún nhún vai.
Hứa Tiên lầm mấy món đồ ăn, đi vào trong đại sảnh, ba người cùng dùng cơm với nhau.
Hứa Tiên đột nhiên hỏi:
- Vị đạo như thế nào?
Chung Lê liền vội vàng gật đầu, nói:
- Ăn thật ngon, so với ta làm còn ngon hơn nhiều.
Nàng vốn không muốn ăn gì, chỉ nhấm nháp một chút cho có lệ mà thôi, nhưng không ngờ lại rất ngon. Trong nội tâm kinh ngạc, hắn thật sự là quan lớn sao?
- Vậy ăn nhiều một chút a!
Sau một lát, bỗng nhiên Hứa Tiên đứng dậy, nói:
- Có người đến, các ngươi thu thập một chút đi!
Đi ra ngoài cửa.
Một đám quan sai vây quanh một cái kiệu nhỏ đi qua rừng trúc, không tới cửa, người trong kiệu đã đi ra, một trung niên nhân mặc y phục huyện lệnh thất phẩm, bước nhanh tiến lên, nói:
- Hạ quan Lưu Đôg Nguyên bái kiến thi tiên!
Mặc dù trên danh nghĩa hắn cùng cấp với Hứa Tiên, nhưng quyền thế thực tế thì kém quá xa. Hứa Tiên là Hàn Lâm được thánh thượng ưu ái, lần này lại nhận lệnh làm việc, đương nhiên phần lễ nghi phải lo hoàn toàn chu toàn mới được, cho nên phải tân bốc thí Hứa Tiên rồi.
Hứa Tiên vội vàng đáp lễ, sau đó nâng tên huyện lệnh này dậy, nói:
- Lưu đại nhân vất vả, chúng ta đi vào nói chuyện.
Thấy tên trưởng trấn cũng ở trong đội ngũ, hô:
- Ngươi cũng tới!
Ba người đi vào trong sảnh, Hứa Tiên cùng huyện lệnh nhập tọa, tên trưởng trấn kia cẩn thận đứng hầu ở một bên.
Hứa Tiên thấy hắn một đống tuổi rồi. Chung quy trong nội tâm không đành lòng, nói:
- Ngươi cũng ngồi đi!
- Ah, dạ!
Trưởng trấn vội vàng tìm cái ghế dựa, được thông qua cho nên ngồi xuống.
Huyện lệnh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên sững sờ.
Chung Lê bưng ba chén nước trà tiến đến, đặt lên bàn nhỏ.
Hứa Tiên nói:
- Chung cô nương, cũng ngồi xuống nghe một chút, nếu có yêu cầu gì đặc biệt, không ngại nói ra. Lưu đại nhân, vị này chính là muội muội của Thần Chung Quỳ.
Chung Lê cảm kích nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Ân.
Do dự một chút, đứng tại sau lưng của Hứa Tiên.
Huyện lệnh thầm nghĩ: không nghĩ tới trong Thạch Tỉnh Trấn nho nhỏ này lại có mỹ nhân như thế!
Hắn làm quan ở nơi này được vài năm, đã sớm nghe qua trong Thạch Tỉnh Trấn có đại mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ để trong lòng. Trong một huyện to như vậy, trong một thôn trấn không có được một lượng mỹ nhân đó mới là chuyện kỳ quái, nhưng trên thực tế cũng chỉ là cô gái thôn nữ mà thôi, là các nông dân chưa thấy qua các mặt của xã hội nên thổi phồng lên. Nhưng hôm nay gặp được, mới biết cái gì gọi là giai nhân, trong nội tâm thật có chút tiếc hận. Nếu hắn sớm nhìn thấy Chung Lê, nói cái gì cũng phải đem nàng nạp vào trong phòng, yêu thương bừa bãi. Nhưng hôm nay. Hắn nhìn qua Hứa Tiên, biết rõ mình sẽ không có cơ hội này.
Huyện lệnh cũng đã nhận định trong lòng, Chung Lê đã là vật trong bàn tay của Hứa Tiên, đương nhiên không dám có ý nghĩ không an phận, so về nữ nhân, tiền đồ của mình còn trọng yếu hơn, con mắt cũng không hề nhìn qua Chung Lê, miễn chọc Hứa Tiên không vui, cúi đầu nói:
- Hứa đại nhân triệu hạ quan đến đây, không biết có gì phân phó.
Hứa Tiên nói:
- Bệ hạ bàn giao, muốn hậu táng Thần Chung Quỳ, kiến miếu tế tự. Tại hạ tài sơ học thiển, không biết bắt đầu từ đâu, mới thỉnh Lưu đại nhân đến đây, nhờ ngài làm việc này, không biết ngài định như thế nào?
Huyện lệnh vỗ ngực cam đoan, một điểm vấn đề gì cũng không có, giao cho hắn là được. Trong nội tâm lại nói thầm:
- Phong quang đại chôn cất, kiến miếu tế tự, nói đơn giản, chuyện này phải dùng tiền a.
Hứa Tiên cũng xuất ra mấy tấm ngân phiếu, đặt lên bàn nói:
- Đây là ngân phiếu năm ngàn lượng, xin ngài thu lấy, xem như phí dụng, nếu không đủ, lại sai người tới tìm ta, nhưng có một điểm, không thể tham ô.
- Đủ. Đủ!
Huyện lệnh lập tức vui vẻ ra mặt, chợt nhớ tới mình sắp làm tang lễ, sửa làm vẻ trầm thống, nói:
- Hứa đại nhân hiệp can nghĩa đảm, nghĩa bạc vân thiên, Thần Chung Quỳ ở dưới cửu tuyền, cũng có thể nghỉ ngơi. Ta nghe nói thánh ân, cũng là kết quả do Hứa đại nhân ở trước mặt bệ hạ giành được, thậm chí còn đắc tội với Lương công tử của tướng quốc. Thánh thượng chọn Hứa đại nhân làm thanh niên tài tuấn, quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ, nói:
- Lưu đại nhân quá khen.
- Không, đây đều là lời tâm huyết của hạ quan, tuyệt không có một chút giả dối nào.
Vân Yên đứng ở phía sau nghe lén, lầm bầm một tiếng.
- Nịnh hót!
Xuyên thấu qua khe hở nhìn phản ứng của Chung Lê, quả nhiên không ngoài sở liệu, Chung Lê mắt đục đỏ ngầu, ánh mắt nhìn qua Hứa Tiên trừ khâm phục còn có cảm kích.
Bỗng nhiên huyện lệnh quay đầu nhìn Chung Lê, nói: