Còn có thể nhớ rõ từng chi tiết, nhớ một tiểu nha đầu ngăn cản mình đi gặp tiểu thư của mình. Còn có thể nhớ rõ, thân ảnh cô đơn thẫn thờ ngồi ở mũi thuyền. Còn có thể nhớ rõ, trong phòng bếp đứng lặng khóc lóc một mình trong phòng bếp, tối hôm đó nàng đã nói "Không làm muội muội của ngươi", ngượng ngùng xen lẫn chuyên chú, giống như có vài phần tự tin lúc luyện kiếm.
Hứa Tiên nhất thời ngơ ngẩn, Vân Yên cười hỏi:
- Ngươi hy vọng Loan nhi thay lòng đổi dạ, hay không thay đổi?
Hứa Tiên không phản bác được, hít sâu một hơi, quyết định, nói:
- Ta hy vọng tâm của nàng không thay đổi, nàng có thay lòng đổi dạ, ta cũng phải mang nàng trở về, vĩnh viễn làm muội muội của ta.
Vân Yên bất mãn nói:
- Làm gì có người nào nói lời vô sỉ mà nghiêm nghị chính khí như ngươi chứ.
Nhìn qua phía chân trời, nói khẽ:
- Nhưng Loan nhi nghe được, nhất định sẽ vui vẻ đấy!
Bỗng nhiên Vân Yên nói:
- Phu quân, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?
- Chuyện gì?
- Thời điểm ta khóc phải ôm chặt lấy ta.
Nhưng không đợi Hứa Tiên nói gì, nàng đã nhào vào ngực của hắn khóc lóc như mưa. Thời điểm biệt ly vừa rồi, Thanh Loan khóc lóc, mũi của Hứa Tiên cay cay, chỉ có nàng, cười không có tim không có phổi.
- Lúc nãy cũng không thể ôm nàng, khóc lóc như mưa a!
Nàng nghẹn ngào nói.
- Ta không thể làm gì. Nhưng mà, không có ta, Ngạc Nương sẽ chiếu cố cho nàng.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngạc Nương.
Hắn giờ mới biết, những ngày này nàng đi ra ngoài làm cái gì, thì ra là đi hống người ta. Đã hống Doãn Hồng Tụ, lại hống một Ngạc Nương, nhưng lại dễ như trở bàn tay. Bảo Ngạc Nương chiếu cố Thanh Loan.
- Đừng nhìn tính cách của nàng quái dị, nhưng nàng rất chiếu cố nữ nhân. Hơn nữa, ta cũng đã hống Yến đại hiệp.
Hứa Tiên nghĩ tới Yến Xích Hà một chút, xoa bóp cái mũi của nàng.
- Ngươi ah, ta sẽ hống ngươi.
Tuy Ngạc Nương cổ quái, nhưng đó là tính tình của người ta, có chỗ thiếu hụt, tìm được lổ hổng thì có thể công phá. Hơn nữa nàng ở phương diện đối nhân xử thế, không thể so sánh với Vân Yên, giống như một học sinh tiểu học, bị "Hống" cũng không kỳ quái.s
- Nhờ có phu quân đả bại nàng, ta mới có thể thừa dịp hư mà vào a! Hơn nữa, hống được nàng cũng rất ưa thích, có cái gì không đúng sao! Nếu như bởi vậy bị người nọ xem nhẹ, cũng chỉ có thể trách chính mình nhờ vả không đúng người.
Nói xong dùng đầu lưỡi phấn hồng, liễm cái cổ của Hứa Tiên. Cảm giác thân thể Hứa Tiên cứng đờ, Vân Yên lập tức đùa thành tiếng, đẩy Hứa Tiên ra, nói:
- Ngươi mau trở về. Đừng làm cho Bạch tỷ tỷ chờ sốt ruột.
Nói xong liền xoay người sang chỗ khác, đong đưa vòng eo nhỏ nhắn của mình, bước đi vào trong phòng, bờ mông vặn vẹo, giống như ẩn chứa phong tình vạn chủng.
Hứa Tiên lại có chút thất thần, chỉ cần vì người mình ưa thích, thì hắn cũng không cần quan tâm tới mình. Nhưng tâm của ngươi thì sao? Loan nhi đi rồi, trong lòng ngươi phải chăng cũng như thiếu một thứ gì đó, ngươi vì nàng tìm được người chiếu cố, ai tới chiếu cố cho ngươi? Giặt quần áo xếp chăn, ăn cơm mặc quần áo, chính ngươi làm được sao?
Hứa Tiên cao giọng nói:
- Không có Loan nhi, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi. Thu dọn đồ đạc, quay trở lại vương phủ đi.
Nếu để cho nàng ở đây một mình, có khi nàng sẽ chết đói mất.
Vân Yên sững sờ, ngoái đầu nhìn lại cười cười, nụ cười vô cùng kiều mị.
Bàn tay trắng nón cởi bỏ đai lưng, áo trắng trên người, quần trắng cũng cởi ra, xuất hiện da thịt như bạch ngọc, giày thêu vớ lưới bày chỉnh tề ở bên trong, dáng người mềm mại phô bài ra ngoài, bước vào thùng tắm có cánh hoa phủ kín. Trên người vĩnh viễn không nhiễm bụi trần, căn bản không cần tắm rửa, nhẹ nhàng vỗ cánh tay ngọc, mình cũng cảm thấy thoả mãn, chắc hẳn, hắn cũng sẽ thích. Lúc vừa mới hóa thành hình người, chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm qua. Cho dù đoán ra vài phần, cũng tuyệt đối không vui vẻ như hiện giờ, tràn ngập lòng ngực! Dần dần bước vào nước, ôm đầu gối ngồi xuống, cuộn thân thể thon dài lại. Mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn lên mặt nước, trong tai có tiếng nước nhấp nhô. Không khỏi nhớ tới thời điểm mình còn là một con rắn nhỏ, ẩn thân trong nước, chẳng phải cũng thế này?
Nhắm mắt suy nghĩ, thẳng tới khi có tiếng Tiểu Thanh bước vào.
- Tỷ tỷ, không sai biệt lắm.
Nàng mỉm cười, tu hành một ngàn tám trăm năm, cũng vào hôm nay. Thời điểm trở ra, ta chính là thê tử của hắn.
Nàng từ trong nước đứng lên, bọt nước bao phủ thân thể của nàng, thời điểm bước ra khỏi thùng nước, trên người lại không thấm nước, chỉ cảm thấy ẩm ướt nhàn nhạt, trên giường, có mũ phượng áo dài, đỏ chói cả mắt.
Sau khi mặc trang phục xong, Vân Yên tiến vào.
- Mặc thế nào rồi, có được không?
Vân Yên cũng hoảng hốt một chút, tự đáy lòng nói:
- Đẹp quá ah, tỷ tỷ.
Loại đẹp này, tuyệt đối không phải là khí chất và dung mạo, chính là tư vị hạnh phúc từ đáy lòng, có chút nhuộm đỏ gương mặt ngọc của nàng.
Nhưng nàng chưa đội mũ phượng, ngồi trên giường, mái tóc như thác nước đổ xuống, tùy ý cho Vân Yên sửa sang cho nàng. Lúc quấn lên, Vân Yên muốn trang điểm son phấn cho nàng, mới phát hiện không thể trang điểm ở chỗ nào được cả. Bạch Tố Trinh nói:
- Làm sao vậy, muội muội?
Vân Yên cầm son phấn trong tay, tất cả xuống, cười nói:
- Đã thật tốt rồi, rốt cuộc không tìm đâu ra tân nương tử đẹp như tỷ tỷ, ta sẽ đắp khăn lên cho tỷ.
Bạch Tố Trinh nói khẽ:
- Ân.
Thời điểm xốc khăn cưới lên, nhìn thấy chúng là ngươi rồi.
Trong phòng của Hứa Tiên, Tiểu Thiến phục thị hắn mặc quần áo chú rể đỏ thẩm, trên mặt xuất hiện nét vui mừng. Lại giúp hắn buộc dây lưng, lộ ra nét phấn chấn tinh thần.
Cuối cùng, Tiểu Thanh cười nói:
- Miễn cưỡng xứng đôi với tỷ tỷ của ta.
Tiểu Thiến ghé vào lỗ tai của hắn, cười nói:
- Tướng công, hôm nay phải biểu hiện thật tốt!
Hứa Tiên cười mà không nói, nhưng trong lòng đã tràn đầy chờ mong.
Sau khi mặc trang phục chỉnh tề, Tiểu Thiến cùng Tiểu Thanh lại nói:
- Ngươi chờ một lát lại đi tiếp tân nương.
Nói xong cũng chạy ra ngoài. Hứa Tiên trong phòng, cảm thấy đứng ngồi không yên, rốt cục tính tình không chịu nổi, muốn bước vào sân nhỏ.
Cánh cửa hình tròn của hoa viên, Tiểu Thiến cùng Tiểu Thanh xinh đẹp đang đứng trước cửa, Tiểu Thiến cười nói:
- Tướng công, muốn vào gặp tân nương tử, còn phải qua cửa ải của chúng ta đấy.
Hứa Tiên nói:
- Còn có gì sao?
Vân Yên góp lời vào.
- Đó là đương nhiên. Ngươi không cần kiệu lớn tám người khiên, đã rất đơn sơn rồi. Cho nên lần này tuyệt đối không thể thiếu, chúng ta đều là tỷ tỷ muội muội, đương nhiên muốn thay nàng tay giữ quan, không được thông qua dễ dàng đâu.
Hứa Tiên hào khí tỏa ra, nói:
- Tới a.
Tự tin luận võ công, luận mưu trí, làm sao không đánh lại ba cô em vợ này, Tiểu Thanh vỗ tay, trên đài có một cái bàn, trên bàn đặt đầy hộp cơm, Tiểu Thiến cười nói:
- Đây là Ngư muội muội tự tay làm món ăn ngon, bánh ngọt hoa quế, thỉnh tướng công ăn hết.
Hứa Tiên nói:
- Ăn hết?
Nhưng mà, xa xa nhìn qua bóng người màu vàng đứng trên lầu, trong nội tâm vẫn còn chút cảm động, rốt cuộc vẫn phải đi tới.