Nhưng chum nước đã không còn nước, Hứa Tiên định tụ khí thành nước, nhưng nhớ tới A Cô Tuyền cách đó không xa, cho nên cầm hai cái thùng đi tới hồ nước, chuẩn bị bắt mấy con cá làm thức ăn.
Chung Lê từ cửa sổ thấy vậy, vội vàng mở miệng ngăn cản, nói:
- Hứa công tử!
Vân Yên cầm tay của nàng, nói:
- Cứ để cho hắn đi.
Chung Lê lắc đầu, nói:
- Không được ah!
Bước nhanh ra ngoài cửa, đoạt thùng nước trong tay của Hứa Tiên.
- Hứa công tử, để cho ta tới a!
Bỗng nhiên nhớ tới trách nhiệm của mình, hắn là bằng hữu củ ca ca, chính mình nên hảo hảo chiêu đãi mới đúng.
- Các ngươi đường xa mà đến, nhất định là đói rồi, các ngươi nên ngồi trong phòng trong chốc lát, ta đi nấu cơm cho các ngươi ăn.
Hứa Tiên thấy bộ dáng bướng bỉnh của nàng, không muốn nàng khó xử, cho nên giao thùng nước cho nàng ta.
- Ngươi cầm đi, ta giữ lại cái này đi bắt cá trở về!
Trong tang lễ của cổ nhân kiêng ăn mặn, nhưng cũng không phải là ăn kiêng thịt cá thức ăn mặn, mà là kiêng ăn các loại có mùi hôi như hành tây, tỏi.
Lại nói Hứa Tiên xuyên việt tới thời đại này, cũng thấy không trọng yếu, càng không chú ý những tục lệ này.
Chung Lê lúc này mới nhớ tới, trừ mấy con gà mái mẹ, trong nhà không có gì tốt chiêu đãi bọn họ. Nàng cũng không nhận ra Hứa Tiên có thể bắt cá được.
- Ta đi vào trong trấn mua vài món đồ, lại chuẩn bị rượu trở về a!
Đương nhiên Hứa Tiên khoát tay cự tuyệt.
Vân Yên giơ bàn tay nhỏ bé lên, giòn giòn giã giã nói:
- Ta đây đi nhóm lửa nấu cơm!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi nên ngồi không làm phiền là được, thật sự rỗi rãnh, đi cắt miếng thịt bò trong giỏ ra đi, đừng ăn vụng đấy!
Vân Yên le lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Ngươi mới là đứng có ăn vụng! Bằng không thì sẽ bị ngươi trách ta không có coi trọng ngươi!
Hứa Tiên vừa trừng mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Vân Yên đã nhõng nhẽo cười lên, tránh vào trong phòng.
Hứa Tiên quay đầu nói:
- Chung cô nương, chúng ta đi thôi!
Hai người xuyên qua con đường nhỏ trong rừng trúc, gió mát khẽ động, âm thanh của trúc tiêu điều vắng vẻ, vết đen lưu chuyển.
Nhưng tâm tình của hai người lại không giống nhau. Trong mắt Hứa Tiên, nơi này dựa vào núi bàng nước, phong cảnh tú lệ, ngược lại là nơi ẩn cư tốt, rất có hương vị "Xây nhà tại cảnh đẹp, mà không có tiếng động lớn cua ngựa xe".
Chung Lê lại không có tâm tư như thế này, lúc trước người một nhà ở chung không sai, cho dù thời gian sống trong nghèo khó, cũng vui sướng sống qua ngày. Nhưng bây giờ còn lại một mình cô đơn chiếc bóng, không biết tương lai còn có thể làm gì.
Hứa Tiên làm như cảm thấy tâm sự của nàng, than nhẹ một tiếng nói:
- Chung Lê cô nương, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng. Chung huynh mặc dù không biết phiêu đãng ở đâu, ta nhất định thay hắn chiếu cố cho ngươi thật tốt.
Cô gái yếu ớt như thế này, sinh tồn trong thời cổ đại, là chuyện rất khó khăn. Nhưng muốn nàng ở trong núi một mình, Hứa Tiên không yên tâm được. Có đôi khi mỹ mạo so với vàng bạc càng bị người ta nhớ thương hơn, nếu có tặc nhân tìm tới, vậy thì hối hận đã muộn rồi.
Chung Lê nói cự tuyệt:
- Cảm ơn Hứa công tử lo lắng, nhưng không cần, ta có thể tự chiếu cố chính mình.
Hứa Tiên nói:
- Ta ở lại chỗ này mấy ngày, nếu ca ca của ngươi có thể trở về, đó là chuyện tốt. Nếu không về tới, ta sẽ nghĩ biện pháp an trí ngươi. Chuyện này không thể cho ngươi tùy ý quyết định được, nếu là ca ca ngươi ở đây cũng đồng ý với ta đấy.
Nếu Thần Chung Quỳ thực không về, hắn sẽ sai người mang nàng lên kinh thành, do Phan Ngọc an trí một chỗ nhà cửa, chắc hẳn không thành vấn đề. Nhưng mà, Thần Chung Quỳ có thể trở về thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Bờ môi của Chung Lê run lên một chút, chung quy không có nói cái gì nữa. Nàng vừa mới nhìn thấy uy nghiêm của nam nhân này, biết là mình khó có thể làm trái ý nam nhân này. Cho nên chỉ có thể yên lặng cầu nguyện:
- Ca ca, nếu như anh linh của ngươi còn tồn tại, thỉnh ngươi mau trở lại a!
Trên đường đi hai người không nói chuyện với nhau, Hứa Tiên cũng không nghĩ ra nên nói cái gì với nữ tử ở bên cạnh mình, huống chi ánh mắt lại nhìn nàng. Thân thể của nàng gầy yếu, vội vàng đem ánh mắt đặt ở địa phương khác. Thần sắc trên mặt vừa quật cường vừa đáng thương.
Hứa Tiên cũng không biết nên nói từ đâu.
Cũng may lộ trình không xa, hai người nhanh chóng đi xuyên qua rừng trúc, đi tới A Cô Tuyền.
Ánh nắng chiếu xuống, lân quang lập loè.
Nước trong thanh tịnh phản chiếu sự vật chung quanh, bốn phía có bụi hoa sum xuê, hình ảnh của hoa mẫu đơn và bách hợp hiện ra trong nước. Giống như đang ai thán tịch mịch vì không có người thưởng thức, lại giống như an định trong u cốc này, không muốn bị người bên ngoài quấy rầy.
Chỉ có mùi hương nhẹ nhàng của hoa còn vương vấn quanh quẩn bên bờ suối.
Hứa Tiên hỏi:
- Hoa ở đây không phải là hoa dại, là ngươi trồng sao?
Chung Lê hơi hơi do dự một chút, gật đầu, nói:
- Vâng.
Nàng đã dời không ít hoa tới trồng trong u cốc này, chuyện này trong sinh hoạt của thiếu nữ, là giải trí khó có được.
Sau đó thuần thục bỏ thùng vào trong nước, múc nước lên, hiển nhiên cũng không phải đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, nhưng khí lực của nàng nhỏ bé, không thể múc đầy thùng, ngày bình thường muốn chứa đầy một vạc nước, cần tốn hao nhiều thời gian, phải đi qua con đường nhỏ trong rừng trúc này vài chục lần.
Ngón tay ngọc cầm thùng nước trong tay, hình bóng xinh đẹp phản chiếu xuống nước, trong nước hồ còn phản chiếu màu lam của bầu trơi, mây trắng tung bay, còn có những hình bóng của hoa, giống như muốn rửa sạch mê mang trong đôi mắt của thiếu nữ.
Một màn này đúng là yên tĩnh hài hòa ngoài ý tưởng tượng, có thể nói đẹp như tranh!
Sau đó bức họa này từ vật chết biến thành vật sống, tình cảnh này xao động theo sóng nước, nước gợn lên, theo mây mà động, gió xuân thổi dập dờn, nụ hoa như nở rộ ra, đôi mắt của thiếu nữ lúc này cũng lay động, khi thì ưu thương, khi thì mê mang, khi thì lo sợ nghi hoặc. Nếu như có họa sĩ ở đây, chắc chắn sẽ không bỏ qua tình cảnh hiện giờ.
Tình cảnh này, làm cho Hứa Tiên sinh ra suy nghĩ:
- Phải chăng nên cho người ở lại trong u cốc này bảo hộ nàng ta, mà không phải mang nàng rời khỏi u cốc này. Lo lắng nàng sẽ giống như một bông hoa rời khỏi thổ nhưỡng quen thuộc, sẽ tàn lụi theo thời gian, nhưng nếu cảnh sắc nơi này thiếu nàng. Cũng chỉ là cảnh sắc đẹp mà thôi.
Hứa Tiên lắc đầu, ý niệm này vừa xuất hiện đã bị hắn bỏ đi, vẫn than nhẹ một tiếng.
- Tuyệt đại có giai nhân, u cư tại u cốc.
Nếu mình thật sự là kẻ làm thơ, chắc chắn sẽ làm thơ về nàng! Nhưng bản thân mình vốn không có thực tài này, cho nên chỉ có cảm xúc dâng trào mà thôi.
Chung Lê vừa muốn kéo thùng nước ra khỏi nước, nghe được lời này, trong nội tâm run lên, thùng nước rơi vào trong nước, nàng vội vàng dùng sức kéo lên, nhưng nhanh chóng mất trọng tâm, té vào trong nước. Nàng kinh hoảng nhắm hai mắt lại, chờ đợi tư vị khi rơi xuống nước, một cánh tay nắm lấy vòng eo của nàng, giữ thân thể của nàng không ngã.