Hứa Tiên nói:
- Ngươi đừng có hù ta. Ta đúng là vừa vặn cùng nương tử hỏi thăm qua đoạn truyền thuyết này. Đông Hoàng Thái Nhất đem lực lượng của chính mình dung nhập trong Phù Tang Thần Mộc, mượn nó chuyển sang kiếp khác làm Đông Vương Công, khi cùng Đông Nhạc Đại Đế quyết đấu, nhục thân đã bị triệt để đánh tan, trên đời này nào còn có Phù Tang Thần Mộc gì đó.
- Ai nha, thì ra ngươi cũng biết a, dĩ nhiên không lừa được ngươi!
Hồ Tâm Nguyệt nói như vậy, trên mặt lại toàn bộ không hề thất vọng, mà là nói tiếp:
- Bất quá nơi đó còn giữ không ít di chỉ, nói không chừng sẽ tìm được chút đồ gì đó? Dù sao gia hỏa có thể sử dụng Nhật Linh chi lực thật không có mấy người.
Hứa Tiên cũng không kiềm được trong lòng khẽ động, nếu như có thể tìm ra phương pháp Đông Hoàng Thái Nhất vận dụng Nhật Linh chi lực, đúng là có chỗ tốt rất lớn. Trên mặt lại làm ra vẻ tươi cười ngả ngớn:
- Ngươi nghĩ ta đi như vậy, chẳng lẽ là đối với bản công tử có suy nghĩ gì không tốt sao? Ta có thể nói cho ngươi, ta không phải người tùy tiện.
Hồ Tâm Nguyệt dùng một chữ trả lời hắn:
- Hừ!
- Đến đây đi, không nên cố che giấu suy nghĩ nội tâm của ngươi. Tuy rằng ta nhất định sẽ cự tuyệt ngươi, ha ha.
- Lại nói nữa đi, rượu của ngươi sẽ lãng phí!
- Vẫn là uống rượu đi!
Chút cảm súc buồn rầu ly biệt cũng không còn sót lại chút gì, ngược lại thân thiết hơn rất nhiều. Trong lời nói, hai ngươi đem từng giọt Hoàng Lương Nhưỡng cuối cùng uống hết. Hứa Tiên bất chấp kinh ngạc tửu lượng cùa Hồ Tâm Nguyệt, bởi vì hắn đã say rồi. Ở trong cửu vĩ yêu hồ ba phần nhu bảy phần mị này mời rượu, cho dù là hắn cũng không thể không uống quá vài chén, Hoàng Lương Nhưỡng cũng không thể so với rượu của phàm nhân được.
Ngược lại Hồ Tâm Nguyệt cũng không khá hơn, sắc mặt ửng hồng ánh mắt mê ly, nàng tuy rằng uống ít hơn so với Hứa Tiên, nhưng lúc trước đã uống qua một hồi, hiện tại hai loại rượu trộn lẫn, càng thêm dễ dàng say lòng người. Đem thân thể mềm mại nửa như dựa lên người Hứa Tiên, lại đem chén rượu của chính mình đưa đến bên miệng hắn. Đã có vài phần chân tâm vài phần khiêu khích nói không rõ, lại càng đem mị lực của nàng phát huy đến mức tận cùng.
Hứa Tiên cũng không khước từ, tùy tiện ôm vai nàng, đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng, cúi đầu đem chén rượu uống cạn. Bên cạnh chén, tựa hồ còn có chút ý vị ngọt ngào từ môi của nàng lưu lại, mơ hồ cảm nhận được loại khoái ý tửu trì nhục lâm của hôn quân cổ đại.
Nhưng mà rượu say loạn tính đương nhiên là không có khả năng, tu luyện đến cảnh giới này của hắn, vô luận có say tới cỡ nào, chung quy vẫn có thể bảo trì một điểm linh quang bất diệt ở linh đài, hành sự tuyệt không vượt qua lôi trì, chỉ điểm này, Hồ Tâm Nguyệt cũng là như vậy.
Do đó hai người thoạt nhìn thân mật khăng khít, tay Hứa Tiên lại thủy chung thành thật khoát lên trên vai Hồ Tâm Nguyệt, Hồ Tâm Nguyệt cũng chỉ bất quá là sợi tóc có vài phần tán loạn mà thôi. Đây cũng không phải là hai người đang gặp trận làm trò, mà là khoái ý trong lúc đó thủy chung vẫn duy trì điểm mấu chốt.
Hồ Tâm Nguyệt nói chuyện không rõ:
- Ngươi say rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi sao!
Hứa Tiên hàm hàm hồ hồ đáp:
- Được!
Vì vậy hai người đỡ nhau đứng dậy, lung lay lắc lư nhằm phía trong miếu vũ đi đến. Tránh qua phía sau thần tượng, lại có động thiên khác, giường gỗ trải thảm gấm, rèm che bằng lụa mỏng sớm đã chuẩn bị tốt. Nhưng mà trên giường lại có một khuôn mặt. Hắn há mồm muốn khen nàng vài câu, nhưng há mồm ra lại ngáp vài cái.
Mặc kệ mặc kệ Hồ Tâm Nguyệt, một đầu ngã vào trên giường, nhắm mắt lại định đi vào giấc ngủ.
Hồ Tâm Nguyệt lại vịn ở bên giường, khó khắn từ trong lòng móc ra một viên đan dược, chính là Long Hổ Kim Đan kia. Nàng đem Kim Đan ăn vào, trong bụng một cổ linh lực lan tràn ra, cấp tốc trùng tan men say. Hoàng Lương Nhưỡng đương nhiên không phải tùy tiện loại dược gì cũng có thể giải được. Nhưng kiên quyết không chống lại dược tính của Long Hổ Kim Đan được.
Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ giật mình một cái, đôi mắt khôi phục thanh minh, nhìn Hứa Tiên mê man trên giường, hận không thể nhìn trời cười dài ba tiếng, thích thú nói:
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, cho dù ngươi gian trá như quỷ, còn không phải uống nước rửa chân của lão nương!
Chỉ là vẻ đỏ ửng trên mặt lại chưa từng tiêu tán.
Hồ Tâm Nguyệt Hồ Tâm Nguyệt tạo thành chữ thập, nói:
- Xin lỗi Tiểu Bạch!
Nói rồi hung ác giúp Hứa Tiên cởi dây lưng áo choàng ra.
Hứa Tiên mê man bất tỉnh, đây cũng không phải tính cảnh giác của hắn quá kém, mà là hắn thủy chung không thể cảm thấy bất cứ nguy cơ gì. Mặc dù dưới tình huống như vậy, nếu như cảm thấy nguy cơ cường liệt gì đó, nhất định có thể lập tức tỉnh lại, sớm tránh né. Đây là một loại năng lực sau khi hắn tu thành Địa Tiên đã nắm giữ được, cũng chính là loại năng lực này, hắn mới dám cùng Hồ Tâm Nguyệt ăn uống thả cửa.
Hồ Tâm Nguyệt đem Hứa Tiên cởi sạch ra, chỉ để lại một cái khố, tạo thành phòng tuyến cuối cùng.
Nàng vỗ vỗ trong ngực hắn, cười nói:
- Còn không tỉnh lại sao?
Thẳng giống như tiểu cô nương quá chén, muốn làm việc dâm ô cầm thú.
Sau đó nàng đưa tay trống rỗng một trảo, hướng hai bên kéo một cái, trong hư không như là mở ra một tấm màn che, nguyên bản bên giường lớn khoảng không vắng vẻ, lại hiện ra một nữ tử đồng dạng quần áo không chỉnh tề, đã sớm ngủ say. Chính là Tam Thánh Mẫu. Giờ này khắc này, trên người nàng lăng la cùng thắt lưng đều đã biến mất không thấy, chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, hiện ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, ngày hôm nay ta cũng cho ngươi chút chỗ tốt.
Lại vỗ vỗ gương mặt Tam Thánh Mẫu:
- Ngươi không phải ngại Thánh Sơn buồn chán sao? Nhân gian trò chơi hay rất nhiều, hảo hảo chơi đùa đi sao!
Cuối cùng thưởng thức kiệt tác của nàng một chút, trong lòng không thoải mái một chút, lắc đầu xoay người bay trên trời rời đi.
Hứa Tiên loáng thoáng cảm thấy thân thể ấm áp bên cạnh kia, trong lòng hơi cân nhắc: là Hồ Tâm Nguyệt sao? Bỏ đi, ôm một cái cũng sẽ không chết!
Quả đoán đem nàng ôm chầm lấy, ngủ đi!
Thẳng đến một cổ sát ý cường liệt khiến hắn giật mình tỉnh giấc!
- Hứa Tiên!
Gầm lên giận dữ, nguyên bản miếu thờ coi như kiên cố, lập tức phá thành mảnh nhỏ bị thổi bay ra.
Trên hải dương thâm lam sắc, Hồ Tâm Nguyệt một chân đạp ở đầu thuyền, hướng về triều dương đông phương mở rộng hai tay ra, thoáng tính toán thời gian một chút, đưa tay đặt ở trên môi, cười rất là gian trá.
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, chỗ tốt của ta, hiện tại ngươi hẳn là thu được rồi đi! Tam Thánh Mẫu, lần này ngươi cũng không ngại buồn chán nữa rồi! A ha ha ha ha!
Nàng thở phào một hơi thật sâu, cảm thấy ý niệm trong đầu thông suốt trước đó chưa từng có, trong bụng năng lượng Kim Đan không ngừng bắt đầu khởi động, nàng tính ra sau khi hoàn toàn tiêu hóa Kim Đan, cũng kém độ kiếp không xa, chung quy không thể quá rơi ở phía sau của Tiểu Bạch!