Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Yên liền tháo tinh phiến xuống giao cho Hứa Tiên, cười nói:

- Phu quân cũng thử xem đi!

Hứa Tiên cầm tinh phiến, nói:

- Ta mới không thử.

Ai có hứng thú biến thành nữ nhân chứ!

Vân Yên làm nũng nói:

- Thử xem sao. Chỉ thử một lần. Phan công tử cũng muốn xem, đúng hay không.

Phan Ngọc cũng lộ ra thần sắc hiếu kỳ, nói:

- Chỉ là ảo thuật mà thôi, ngươi không xem trọng, linh lực của ngươi rất thâm hậu, xem như thí nghiệm thật tốt.

Kỳ thật cũng nên nhìn một chút.

Trải qua năn nỉ của các nàng, Hứa Tiên hơi hơi do dự một chút, nói:

- Được rồi, chỉ một lần.

Sau đó mang vào trong thân thể, lập tức xuất hiện biến hóa.

Vân Yên cảm giác trong bụng đói khát, cúi đầu ăn lấy bữa sáng. Phan Ngọc ngồi ở một bên, tiêu sái bắt chéo hai chân, uống một ngụm nước trà. Nhưng ánh mắt của hai người chưa từng rời khỏi Hứa Tiên.

Thẳng đến khi tâng thải quang kia hiện ra, muốn nhìn chân dung của Hứa Tiên.

- Phốc!

Cơ hồ là cùng một thời gian, Vân Yên cười sặc sụa, Phan Ngọc thì phun nước ra, ho khan vài tiếng, sau đó cùng một chỗ cười lên ha hả.

Hứa Tiên vội vàng cầm gương lên xem, lập tức toàn thân phát lạnh, sắc mặt đen tới đáng sợ, mặc dù hắn không có tuấn mỹ kinh diễm như Phan Ngọc, nhưng cũng xem như anh khí đầy mặt, rất có khí khái nam tử, nhưng sau khi mang tinh phiến này vào, lập tức biến thành một người thân hình cao lớn, là nữ nhân có tướng mạo xấu xí cổ quía, lập tức muốn tháo tinh phiến xuống.

Phan Ngọc cố nén cười, nói:

- Đừng... Không nên vội.

Sau đó đưa gương đồng tới cho hắn:

- Thử dùng linh lực cải biến một chút đi! Chỉ cần tưởng tượng trong lòng bộ dáng mình muốn biến thành là được.

Vân Yên ngẩng đầu nói:

- Nói không chừng sẽ biến thành mỹ nữ dấy!

Sau đó cúi đầu xuống mặt bàn mà cười to.

Hứa Tiên buông ngoan thoại.

- Lát nữa sẽ đánh đòn.

Sau đó cầm gương đồng. Bắt đầu truyền linh lực vào trong tinh phiến, ảo giác chấn động một hồi, bắt đầu thay đổi theo suy nghĩ của hắn.

Hứa Tiên không khỏi nhớ tới tràng cảnh ở kiếp trước xem trên TV, chính là dùng kỹ thuật máy tính biến ảo gương mặt, thuận theo tự nhiên bày ra bộ dáng của rất nhiều người, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tuổi, màu da và giới tính, nhưng không làm cho người nào cảm thấy đột ngột.

Bản thân của Hứa Tiên muốn biến lại thành hình dáng của mình, đột nhiên phát hiện, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào biến ảo được, dứt khoát tưởng tượng ra dung mạo của ác quỷ, biến thành gương mặt ác quỷ mặt xanh nanh vàng, trong gương giương nanh múa vuốt một phen, mới cảm thấy thoả mãn. Sau đó bắt hai nữ nhân bên cạnh, sau đó khuyển trách, đại chấn phu cương.

Vân Yên ăn cơm xong, bắt đầu thử vặn vẹo ảo giác kia, trong đó cần đại lượng linh lực, nhưng không cách nào nhẹ nhàng như Hứa Tiên. Hứa Tiên nắm tay nàng truyền vào một cổ linh lực, mới có thể kiên trì, dù vậy, đầu của nàng cũng mệt mỏi đầy mồ hôi.

Hứa Tiên đưa mặt tới trước mặt Vân Yên, thuận tiện tham khảo phương hướng biến ảo.

Phan Ngọc đứng ở một bên không ngừng đề điểm, Vân Yên khi thì dừng lại tiến hành so sánh với tấm gương. Trong nội tâm nghĩ đến, mặt còn muốn rộng một ít, bả vai cũng giống như vậy, cứ như vậy giống như nặn tượng đất, chậm rãi đem tầng ảo giác kia biến ảo thành Hứa Tiên, có lẽ thân thể to lớn, bắt đầu châm chước chi tiết, tỉ mĩ, cái mũi cao hơn nửa tấc, con mắt thì phải lớn hơn một chút, bờ môi cũng dày hơn một ít...

Hứa Tiên có chút kinh ngạc nhìn qua bộ dáng của Vân Yên chậm rãi biến thành chính mình, một ít sơ hở cũng cần tiến hành đền bù. Đến cuối cùng. Hứa Tiên có cảm giác như mình đang soi gương.

Vân Yên mỉm cười, nói:

- Phu quân, như thế nào đây?

Vội vàng che miệng, nói:

- Âm thanh còn cần phải điều chỉnh.

Đợi đến lúc âm thanh của mình biến đổi hoàn toàn, trong phòng có tới hai Hứa Tiên.

Vân Yên ngả ngớn câu dẫn cái cằm của Phan Ngọc, nói:

- Phan Minh Ngọc, ta chán ghét ngươi.

Hứa Tiên: "..."

Phan Ngọc lạnh lùng nói:

- Ngu ngốc, bộ dáng của ngươi làm gì có điệu bộ của Hứa Tiên, động tác vừa rôi ít nhất có ba sơ hở. Sơ hở tích lũy càng nhiều, thì người bình thường cũng có cảm giác không đúng, chớ nói đường đường là Văn Xương Đế Quân. Nếu như bị khám phá, cũng sẽ bị coi là dùng pháp thuật ăn gian, còn lại vài ngày nên học tập tốt một chút!

Muốn lừa gạt được chính thần của thiên giới, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, ưu thế duy nhất chính là Văn Xương Đế Quân chưa quen thuộc với Hứa Tiên, hơn nữa cũng không thời khắc nào chú ý Hứa Tiên đang thi.

Vân Yên nói:

- Thực không thú vị, phu quân ngươi thích nữ nhân như vậy sao. Ưa thích mặt lạnh, thích ăn dấm chua...

Có Hứa Tiên bên cạnh, nàng không kiêng nể gì lải nhải, trả thù chuyện tối hôm qua.

Sắc mặt của Phan Ngọc càng ngày càng lạnh, Hứa Tiên trước khi Phan Ngọc bộc phát, đem Vân Yên kéo qua bên cạnh bàn, nói:

- Thử viết chữ xem nào!

Vân Yên tự tin nói:

- Chuyện này không cần lo lắng.

Cầm lấy bút ghi lên giấy mấy chữ, chữ viết có bảy tám phần tương tự với chữ của Hứa Tiên.

Vân Yên là người có tiêu chuẩn trên cầm kỳ thi họa, không phải Hứa Tiên có thể so sánh, bắt chước chữ viết đối với nàng mà nói không phải chuyện gì khó. Những ngày này nàng ở chung với Hứa Tiên, cho nên vô cùng rõ ràng với bút tích của Hứa Tiên, hôm nay bắt đầu bắt chước giống như ngựa quen đường cũ, tin tưởng chỉ cần luyện tập thêm một chút, có thể dùng giả đánh tráo.

Phan Ngọc gật đầu nói:

- Cho dù có chút tác dụng, chuyện này cứ quyết định như thế, cho dù Vân Yên thay thế phu quân đến trường thi đi thi, hiện tại chính là thời điểm tôi luyện tốt nhất.

Thời gian buổi trưa, dưới sự giám sát của Hứa Tiên, Vân Yên bắt chước động tác của Hứa Tiên, Phan Ngọc ở một bên chỉ ra chỗ sai. Vân Yên ngộ tính phi phàm, chỉ cần địa phương bị vạch trần sẽ bắt đầu sửa lại. Hơn nữa tuyệt đối không tái phạm, nàng bắt chước Hứa Tiên không chỉ cảm thấy hăng hái, càng muốn đền bù lỗi lầm mình dùng sắc đẹp câu dẫn phu quân.

Hứa Tiên ngồi ở một bên, trong đầu thở ra một hơi, Vân Yên ra tay, cầm danh tiến sĩ không thành vấn đề. Xem hai nữ nhân chuyên tâm vì mưu đồ của minbhf, chính mình chỉ cần ngồi ở một bên nhìn là được, xem ra ăn cơm mềm cũng thật ngọt ngào mà!

Hứa Tiên nói:

- Các ngươi ở chỗ này chậm rãi tập đi, ta đi ra ngoài một chút.

Hắn cũng không quên hứa hẹn vào ngày hôm qua.

Vân Yên, Phan Ngọc cùng một chỗ quay đầu nhìn qua hắn hỏi:

- Đi ra ngoài, đi nơi nào?

- Phủ quận chúa!

Phan Ngọc kinh ngạc nói:

- Ngày hôm qua không phải đã đi rồi sao?

Hứa Tiên liền đem chuyện của Nhu Gia công chúa nói một lần, cũng không dấu diếm hai nàng cái gì.

Trong mắt Vân Yên có hào quang bắn ra, nói:

- Phu quân thật đúng là ôn nhu ah!

Phan Ngọc hoài nghi nói:

- Không phải là sắc tâm không chết sao?

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Làm sao có thể, nàng còn nhỏ như vậy.

Phan Ngọc từ chối cho ý kiến cười cười,

- Ta nói là Doãn Hồng Tụ.

Vân Yên cười nói:

- Ta thấy Doãn lão sư có ít nhất năm thành nắm chắc không thoát khỏi tay của phu quân rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK