Hứa Tiên luôn luôn không quá thích từ này, nói ra chung quy có vẻ có chút quái đản. Thế nhưng lúc đầu ở trên mặt hắn đọc ra tâm tình, lại không có từ nào khác biểu đạt được tốt hơn.
- Thế nào, Hứa quan nhân, giả ra một bộ dáng rất hiểu ta, dự định câu dẫn ta sao?
Hứa Tiên lại chỉ là tự chú ý tự nói:
- Cuộc đời như giấc mộng cũng tốt. Tịch mịch như tuyết cũng được, vô luận nói thế nào bộ dáng không tệ, kỳ thực cũng cùng một người bình thường không có gì khác nhau. Chỉ là muốn được một đôi bàn tay sưởi ấm mà thôi. Chỉ cần có thể cầm, liền tuyết gì cũng đều sẽ bị hòa tan, không bao giờ muốn cuộc sống phù du nữa. Đương nhiên, cũng không có cách nào khác lại làm thi nhân thở dài thở ngắn, không có tình cảm ôm ấp trống trải xa xăm kia, nhưng bản thân lại trở nên hạnh phúc.
Hồ Tâm Nguyệt lẳng lặng lắng nghe, trên mặt vẻ châm biếm dần dần biến mất, rơi vào trong trầm tư. Đợi cho Hứa Tiên nói xong, mới cãi lại nói:
- Ngươi bất quá là phàm nhân sống vài chục năm, chưa đủ tuổi đến dạy ta nên làm như thế nào!
- Như ngươi nói, ta cũng chỉ là phàm nhân sống vài chục năm mà thôi, không hiểu được cái gì quá thâm ảo. Bất quá thấy vẻ mặt của ngươi, đã cảm thấy chỉ cần bị nương tử nhà ta ôm một cái, sẽ lập tức cười ra, ha hả, bởi vì ta chính là như vậy!
Hồ Tâm Nguyệt không nói gì, Hứa Tiên thẳng thắn nói:
- Chờ khi nàng xuất quan, đi đón nàng đi!
Trên mặt Hồ Tâm Nguyệt hiện ra vẻ do dự.
- Đây không phải là cho ngươi, mà là cho nương tử nhà ta, không cho nàng cảm thấy tiếc nuối. Đến lúc đó, nếu như không chịu đi, ta cũng sẽ đem ngươi bắt đi, coi như lễ vật chúc mừng nàng xuất quan!
Hồ Tâm Nguyệt bị coi như "lễ vật" Trợn mắt nhìn Hứa Tiên, nhưng kỳ lạ là không có mở miệng phản bác, mà là chống gương mặt nhìn bầu trời xa xăm, mấy đám mây ở trên bầu trời lam sắc, nhẹ nhàng phiêu đãng.
Thời gian dần dần trôi qua, chiều tà dần tới, trong chớp mắt đã là hoàng hôn.
Dơi đêm bay trên xà nhà, tiếng kêu chi nha huyên náo, vẫy cánh, ở trên bầu trời đỉnh lô xoay quanh, kết thành dạng trụ, không biết nghìn vạn lần, giống như lang yên xông thẳng vào bầu trời.
Trên thành Trường An, quân tốt thủ thành bị dọa vừa động, vội vã chạy xuống dưới thành:
- Không tốt, đại nhân, là khói báo động!
Quan coi cửa kinh hãi, suýt nữa từ trên ghế ngã xuống, thiên hạ thái bình đã lâu, đã sớm quên mất khói báo động có bộ dáng ra sao, chẳng lẽ là Binh Phong tái khởi sao?
Hắn theo hướng quân tốt vừa chỉ nhìn lại, không khỏi thở phào một hơi, quát lên:
- Không nên yêu ngôn hoặc chúng. Tây Sơn khi nào có phong hoả đài?
- Vậy...đó là cái gi?
Trong thành càng là lòng người hoảng sở, mọi người bỏ chạy thông báo lẫn nhau, đều ở trên đường nhìn một màn kỳ cảnh này.
Gia Ngự hoàng đế cũng đã bị kinh động, leo lên lâu thành quan vọng. Văn võ bá quan theo sát phía sau, cũng đều hoảng loạn.
Sau một lát Ngự Tiền Thị Vệ báo lại:
- Bệ hạ, Kim Ngô Vệ đã qua kiểm tra, cũng không phải là khói báo động, mà là trên Tây Sơn Bạch Vân Quan, đông đảo con dơi ngưng kết mà thành.
Nhưng mà kết quả như thế lại cũng không thể khiến bất kỳ kẻ nào tiêu tan, không cần thần cơ diệu toán gì, chính là người thường cũng có thể nhìn ra đây rõ ràng là dấu hiệu đại hung. Cổ nhân hết lòng tin theo cát hung quỷ thần, điềm xấu hư vô phiêu miểu này, có đôi khi thậm chí so với binh lửa thực sự càng thêm đáng sợ hơn.
Đủ loại quan lại nhỏ giọng nghị luận:
- Bạch Vân Quan, chẳng phải chính là đạo tràng bệ hạ ban cho lão đạo nhân kia sao?
- Nghe nói gần đây đang đại luyện đan dược!
Đều đem ánh mắt quay về phía trên người Thái Âm chân nhân đứng ở bên cạnh Gia Ngự hoàng đế.
Thái Âm chân nhân mỉm cười không nói, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Gia Ngự hoàng đế nhìn khói báo động đen nghìn nghịt này, âm thầm nhíu mày.
Hoàng hậu nương nương mở miệng nói:
- Vũ Giam Chính?
Khâm Thiên Giám Vũ Giam Chính lau mồ hôi lạnh, trong lòng oán giận: ta Khâm Thiên Giám chủ chưởng thiên văn lịch pháp, đâu có quản được con dơi bay thế nào?
Thời cổ Tinh Tượng và cát hung là phân không ra, bầu trời rơi xuống khối vẫn thạch hoặc sao chổi lại cắt qua địa cầu, hoàng đế đều phải trai giới phản tỉnh, có phải là chính mình trị quốc bất lợi, khiến thượng thiên trách phạt. Lâu dài sau, cái gì đông lôi hạ tuyết đều được Khâm Thiên Giám đi ra giải thích cát hung, giải thích bất hảo, quan nào còn là việc nhỏ, muốn chết cũng không phải không thể.
Vũ Giam Chính cẩn trọng nói:
- Đây...đây chính là dấu hiệu đại cát, ngũ phúc lâm môn đã là đại thiện, hôm nay lại là thiên phúc vạn phúc, chính là bệ hạ nhân đức, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, trời ban đại hạ, giáng xuống điềm lành này.
Nguyên bản vẫn là nhẹ giọng bẩm báo, càng nói âm điệu càng trở nên cao hơn, tràn ngập ý vui mừng khó có thể kìm nổi.
Lương vương cất bước tiến lên:
- Bệ hạ, cựu thần nguyên bản đã nghĩ đây là điềm lành. Lúc này lại trải qua Vũ Giam Chính giải thích, quả nhiên là dấu hiệu đại cát, bệ hạ thánh minh, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.
Đủ loại quan lại càng phụ hoạ theo đuôi, trong sát na đầu thành đã tràn ngập bầu không khí vui vẻ. Sắc mặt Gia Ngự hoàng đế cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Thái Âm chân nhân cũng hé miệng cười.
- Nói bậy, đây rõ ràng là dấu hiệu bất tường.
Đột nhiên lại có một thanh âm đem bầu không khí vui vẻ kia bóp chặt, im bặt lại.
Hoàng hậu nương nương lông mày dựng thẳng nhìn Vũ Giam Chính, lại đảo qua văn võ bá quan, hướng Gia Ngự hoàng đế hành đại lễ nói:
- Đây rõ ràng là thượng thiên cảnh cáo đối với bệ hạ, nô tì bất tài, còn thỉnh bệ hạ đình chỉ luyện đan, chuyên tâm quốc sự, chớ để lại dễ tin yêu đạo.
Từ khi Thái Âm chân nhân vào cung tới nay, dám mắng thắng hắn là yêu đạo, cũng chỉ có một mình nàng. Đủ loại quan lại nín hơi thở, vốn tưởng rằng Gia Ngự hoàng đế chắc chắn tức giận, lại không nghĩ rằng hắn chỉ là phất tay nói:
- Canh giờ đã không còn sớm, các khanh gia đều giải tán đi!
Không ai dám không tuân chỉ, đều hành lễ lui ra.
Chỉ có Hoàng hậu nương nương còn quỳ gối tại chỗ, tâm ý lạnh lẽo.
Gia Ngự hoàng đế nhíu mày:
- Còn không đỡ nương nương hồi cung!
Mấy cung nữ cuống quít đến nâng đỡ nàng dậy.
Hoàng hậu nương nương ngăn cản họ nâng đỡ, hung hăng trừng mắt với Thái Âm chân nhân sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Trên quảng trường chỉ lưu lại Thái Âm chân nhân và Gia Ngự hoàng đế hai người, Gia Ngự hoàng đế u buồn thở dài ra một hơi, vỗ lan can khổ sở nói:
- Hoàng hậu nàng là vì suy nghĩ cho trẫm!
Hắn cũng không phải là quân chủ ngu ngốc, làm sao không rõ đạo lý này.
Thái Âm chân nhân hỏi:
- Rất nhiều tiền căn hậu quả ta đều đã rõ ràng nói cho ngươi, ngươi là cửu ngũ chí tôn, nếu là không muốn, ta cũng không có thể ép buộc. Hôm nay ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có hối hận không?
Gia Ngự hoàng đế lắc đầu, dựa vào lan can nhìn xa, mặt trời lặn phía tây, trong thiên địa một mảnh hôn ám.