Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi gò má tuyệt mỹ của nàng đã biến hình, trong nét thánh khiết hiện ra vẻ đáng yêu, đây là yếu thích lớn nhất của hắn.

Bạch Tố Trinh tức giận vỗ tay của hắn, lại vỗ đầu của hắn, không cho hắn làm vậy.

Lộc Minh Yến là tập tục khi trúng khoa cử. Mỗi khi thi Hương xong, ngày kế tiếp khi yết bảng. Sẽ do quan phủ bỏ vốn ra, mời tất cả cử nhân, nấu dê mổ trâu, để ăn mừng. Trước khi mở yến, sẽ ca một bài, trong đó có một câu:

- Ô ô lộc ô, thực dã chi bình.

Lại nói lộc (con lộc) chính là một mỹ thực, không quên chia sẻ với đồng bạn, cũng là một loại mỹ đức.

Các cử nhân cũng mượn cơ hội này kết bè kết phái với nhau, để sau này có thể hô ứng. Hứa Tiên trước khi khảo thí bị người ta thù ghét. Nhưng bây giờ biến thành tiêu điểm của mọi người. Mỗi người đều đi tới mời rượu, muốn kéo chút quan hệ với hắn. Bởi vì kỳ thi vào mùa xuân, có tỷ lệ rất lớn sẽ do lão sư của Hứa Tiên chủ trì.

Mặc dù Hứa Tiên không có thủ đoạn như Phan Ngọc, cũng nỗ lực ứng đối một phen, ít nhất cũng không kết thù hận vô vị. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Tri phủ, trong lòng biết có chút thù hận đã kết xuống. Nhưng lần này vừa đi, đã ở ngoài ngàn dặm. Những chuyện ở nơi đây, đã không sao cả.

Ngày thứ hai, bọn họ mướn thuyền lớn, mang theo rất nhiều thứ. Tiểu Thanh mất tích đã lâu, cũng xuất hiện, nhìn qua thành cổ Tô Châu từ từ xa dần, biến mất trong tầm mắt.

Lúc đi tới Hàn Sơn tự, Hứa Tiên cố ý dừng lại. Đi vào trong. Đi gặp phương trượng của Hàn Sơn tự là Giác Viễn, hắn vô cùng nhiệt tình với Hứa Tiên. Hứa Tiên nhờ hắn một chuyện, chính là khi hắn rời khỏi Tô Châu trong đoạn thời gian này, mời hắn chiếu cố Ngao Ly nhiều hơn. Nếu thật sự có cường địch tới, hơi chút ứng phó một chút. Bạch Tố Trinh sẽ đuổi tới kịp thời, Giác Viễn hơi chút suy nghĩ một phen, cũng đáp ứng thỉnh cầu của Hứa Tiên, chỉ nói hết sức nỗ lực.

Hứa Tiên cũng biết tầng quan hệ này, không có khả năng dựa vào quá nhiều.

Nhưng Giác Viễn là cao thủ cấp Địa Tiên, chỉ cần hơi chút chú ý một phen, cũng gia tăng thêm một tầng bảo đảm an toàn cho Ngao Ly.

Khí thu lạnh dần, tiếng nhạn kêu bầy. Tiếng kêu lanh lảnh trong thanh vắng, lúc này có tiếng chim kêu to, hạ xuống mũi thuyền, chính là kim điêu. Hứa Tiên tháo thùng thư xuống, mở ra xem xét, không khỏi mỉm cười, Phan Ngọc ở kinh thành quả nhiên lấy được "Giải nguyên" danh tiếng, chính là đệ nhất thiên hạ về thi Hương.

Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên mỉm cười. Cũng không tiến lên hỏi. Hứa Tiên quay đầu lại giao thư cho nàng, Bạch Tố Trinh nháy mắt mấy cái. Làm ra biểu lộ "Làm sao có thể?", thấy Hứa Tiên gật đầu "Không có vấn đề." Nàng mới cúi đầu nhìn.

Bạch Tố Trinh khen:

- Vị muội muội này, học vấn thật cao.

Tiểu Thanh cũng đi tới. Nhìn xem, khinh thường nói:

- Có cái gì không dậy nổi.

Hứa Tiên cười hỏi:

- Tiểu Thanh, nọc độc của ngươi tu hành thế nào rồi?

Hắn tình nguyện lấy thân thử độc

Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ lên, hung hăng liếc nhìn Hứa Tiên. Bạch Tố Trinh hiếu kỳ nói:

- Hán Văn, ngươi biết sao?

Tiểu Thanh đã bảo nàng giữ bí mật với Hứa Tiên, nhưng không nghĩ tới, Hứa Tiên đã thử một lần.

Hứa Tiên cười mà không nói.

Tiểu Thanh thấy ánh mắt của hai người, lại tránh vào trong khoang thuyền.

Hứa Tiên quay đầu nhìn qua mặt nước bao la, trong nội tâm cũng cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu, chợt thấy lòng bàn tay ôn nhu, Bạch Tố Trinh nhìn sang, trong đôi mắt của nàng ẩn chứa dịu dàng và lo lắng, Hứa Tiên dùng sức nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của nàng, chỉ hỏi:

- Chuẩn bị cho tốt chưa?

Nếu như nàng cần thời gian, mình tình nguyện chờ đợi.

Bạch Tố Trinh nói khẽ:

- Ân.

Lại nói:

- Để cho ta nói đi.

Đây chính là kết quả do nàng cân nhắc rất râu.

- Ngươi?

Bạch Tố Trinh nhìn hắn, mỉm cười nói:

- Để tỷ tỷ chiếu cố ngươi một lần cuối a, về sau không thể gọi là tỷ tỷ.

Gió sông thổi áo dài của nàng phất phớt, mái tóc xanh cũng bay lên, lo lắng trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại hương vị tự tin.

Hứa Tiên khẽ cười nói:

- Nếu tỷ tỷ ưa thích, ta sẽ luôn gọi là tỷ tỷ.

Bạch Tố Trinh tức giận liếc hắn. Biết hắn lại đang trêu chọc, nhưng trong lòng nghĩ: ta cũng muốn làm tỷ tỷ, chiếu cố ngươi thật tốt.

Nhìn nhìn qua khói bếp hai bên bờ sông, tâm tình từ từ khoan khoái dễ chịu, từ khi yêu hắn tới nay, mọi thứ nàng quá mức ỷ lại vào hắn, cho nên thiếu đi chủ kiến của mình. Hôm nay đã làm ra quyết định như vậy, cũng nên hảo hảo giúp đối phương, cho dù về Hàng Châu gặp Vân Yên Tiểu Thiến, hay vị "Công tử Phan Ngọc" ở kinh hành. Bạch Tố Trinh ta, chẳng lẽ đảm đương không nổi một tiếng tỷ tỷ sao?

Từ khi quen Hứa Tiên, gặp được rất nhiều chuyện, cho dù là Pháp Hải hay Ngao Kiền, sau này lại gặp Pháp Nguyên, hơn phân nửa cần nhờ tâm cơ của Hứa Tiên để giải quyết, mặc dù pháp lực của nàng cao hơn Hứa Tiên gấp mười lần, nhưng trong bất tri bất giác, đã sinh ra tâm tình ỷ lại, đặc biệt rất lưu luyến bờ vai của hắn, bản năng nữ tính chính là dựa dẫm vào bờ vai của đàn ông, nàng đã phát huy chuyện này tới mức tận cùng. Tuy nàng có một thân pháp lực cường đại, nhưng tâm tính không khác gì mối tình đầu của tiểu hài nữ. Hận không thể mọi chuyện đều thương lượng với hắn, nghe hắn quyết định.

Nhưng từ khi hôn kỳ tới gần, nàng càng cảm giác được, có một số việc không cách nào đơn thuần dựa vào hắn, bằng không thì chỉ làm hắn thêm đau đầu. Mình cũng khó tránh khỏi lâm vào thế bị động. Những ngày này trong nội tâm nàng luôn luôn có chút ít sầu lo, tuy hắn đem toàn lực an ủi mình, nhưng vẫn khó thoát khỏi.

Vào lúc này, nàng mới tỉnh ngộ. Lúc ở núi Nga Mi, nàng có rất nhiều muội muội. Khi đó rất dễ bảo, lần này lại nhiều thêm mấy muội muội, lại thêm một "Hảo đệ đệ" khó bảo! Không khỏi duỗi bàn tay trắng nõn sờ đầu của Hứa Tiên, nói:

- Về sau phải nghe lời a!

Trên mặt mang theo nụ cười thanh nhã.

Hứa Tiên rất im lặng, càng im lặng là, trong nội tâm rất hưởng thụ cảm giác này. Nhìn thấy bóng mờ trên mặt của nàng tán đi, còn lại chính là tự tin nhàn nhạt, khí chất càng lộ ra ôn nhu tường hòa, tinh khiết cao thượng. Đây chính là hình tượng tỷ tỷ hoàn hảo nhất trong lòng của mọi người.

- Vâng. Tỷ tỷ.

Hàng Châu, tĩnh lặng hồi lâu, Cừu Vương Phủ lại một lần nữa có tiếng cười đùa. Tường đỏ lục ngói không còn tác dụng của ảo thuật nữa, mà đã chuyên môn gọi thợ tới tu sửa qua, trả lại dáng vẻ ban đầu cho nó.

Vân Yên cùng Thanh Loan đang chuẩn bị đồ ăn, Tiểu Thiến ở trong núi, cũng xuất hiện trong phủ, có tiếng la hét của Tiểu Bạch Hổ Úc Lôi. Úc Lôi một mặt giãy dụa, lại không thể thoát ra khỏi khống chế của Tiểu Thiến. Tiểu Thiến nhìn qua Ngư Huyền Ky đang ngồi nhắm mắt, thấy trên mặt của nàng có lo lắng, hỏi:

- Ngư đạo trưởng, có chuyện gì sao?

Ngư Huyền Ky mở mắt, do dự một chút, nói:

- Tiểu Thiến cô nương. Ta có chút dự cảm điềm xấu, nhưng liên quan đến Hứa Tiên, không tính toán rõ ràng lắm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK